Tựa lưng vào sườn non, bên khe suối róc rách chảy, một căn nhà lá đơn sơ đứng trên mô đất đầy sỏi đá, hàng rào xương rồng bao quanh từ trước ra sau vườn, lưa thưa mấy bụi chiêm chiêm dú dẻ chen lấn mọc bên lối ra vào. Đó là căn nhà của vợ chồng anh Đức, tuy mái lá nghèo nàn đơn sơ nhưng ấm áp nghĩa tình, bên đứa con thơ vừa tròn ba tuổi hai vợ chồng sống rất an lạc, dù quanh năm bận bịu với rẫy sắn nương khoai nhọc nhằn phơi mình trong mưa nắng, anh chị vẫn tươi cười trong niềm hạnh phúc ấy.
Ngờ đâu vào một đêm mưa gió bão bùng, vì bệnh cũ tái phát nên anh Đức đã ra đi vĩnh viễn, bỏ lại bao nhiêu thương nhớ! Chiếc khăn tang phủ trên đầu người cô phụ giờ đây mẹ góa con côi bên mái tranh nghèo cô quạnh. Mỗi chiều về chị bồng con tựa cửa nhìn cánh chim đơn bay về phía núi xa xăm thỉnh thoảng rót xuống tiếng kêu ai oán, chị nghe lòng mình tràn ngập niềm đau khổ như có lửa đang đót cháy tim gan.