Ngày
18 tháng 10 năm 2013
Mới
7 giờ sáng là Tùng Boss lên nhà gọi đi café JinJin, Lan (vợ Tùng) đã mua sẵn
cho tôi 1 kg bánh Ướt bánh Hỏi nhiều hẹ (món ăn này tôi đăng ký từ hết kiếp này
và sang cả kiếp sau). Hạnh phúc nhất trần đời : ăn sáng với 1/2kg bánh cũng được
mà 1kg cũng xong. Ngồi cùng vợ chồng Tùng,
anh Thi, chị Tri và Diệp Kim Chi … Mọi người nhìn tôi ăn rồi liếc nhìn nhau tủm
tỉm cười, mặc kệ! Cứ xa Phú Phong đi rồi sẽ biết ngay thôi. Tôi ăn bù cho những
ngày ở Sài gòn thèm nhớ đó, có chi mà cười vậy nhỉ ? Bình quân 2kg bánh một
ngày (cái này là các cháu tổng kết chứ bản thân tôi không biết đâu nha). Đợt trước về 5 ngày ăn hết 11kg… thế mà vừa đặt
chân đến SG là thèm nhớ mùi hẹ chịu không nổi (cái mùi kỳ lạ không nơi nào có
được mà chỉ có ở quê mình).
9
giờ Tùng Boss đi làm, chia tay JinJin
tôi đi xuống mộ. Cháu An chở tôi xuống Phú An rẽ vào con đường đất qua
Nghĩa trang liệt sỹ, băng qua rừng Bạc hà là đến khu đất ngày xưa Ba tôi khai
hoang lập địa đầu tiên. Nghe kể ở đây có lần chị Tri đã sém bị cọp tha (cọp ngoạm
con chó mực đầu trên mà chị nằm ngủ xó hè nhà đầu dưới cách nhau chỉ có 3-4 mét
… Con đông quá nên tối ngủ không kiểm tra hết được, chị ngủ ngoài hiên nhà với
con chó mực ấy. Thế mới biết thời đó Ba Mẹ đã cơ cực ngần nào…
Tôi
đi một mình thăm Ba Mẹ để được khóc cho sướng, bỡi lẽ có những điều không thể
nói với ai ngoài Mẹ. Chỉ có 2 mẹ con nên tôi thõa thê kể hết, nói hết, khóc hết
với Mẹ lúc này. Tôi được Mẹ chia sẻ vỗ về… tôi ngồi tựa vào vai, tôi vùi vào
tóc … Mẹ ôm tôi thật chặt, tôi để mặc cho nước mắt lã chã tuôn. Mẹ không nói gì
nhưng Mẹ biết cả : Tôi cơ cực vất vả, tôi khốn khó bủa vây, tôi cô đơn một
cõi,… kể cả khi tôi mỉm cười hạnh phúc, tôi sung sướng bình yên… Mẹ luôn dõi
theo (dẫu Mẹ đã lìa xa tôi từ năm tôi mới biết đi chập chững). Được về bên Mẹ
tôi thấy mình nhỏ lại. Tôi nói những ước muốn của mình cho Mẹ nghe và tôi tin
chắc Mẹ sẽ giúp. Vì biết bao nhiêu lần (tôi không nhớ hết) hễ cứ gặp khó khăn
là tôi cầu cứu Mẹ. Đã rất nhiều lần tưởng rơi xuống vực thẳm nhưng tôi chỉ cần
gọi “Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi, cứu con với Mẹ ơi.” Là kỳ lạ thay chuyện khó khăn qua
khỏi. Cũng hơn 50 năm rồi, tôi đã tin có phép nhiệm màu, nhất là lúc này tôi được
ngồi với Mẹ, tôi tin chắc chắn, mãi mãi Mẹ lúc nào cũng chạy ngay đến khi tôi cần.
Chiều đi trơ trọi bên gò
Nấm mồ nát dấu chân bò in
sâu
Mẹ ơi giờ mẹ ở đâu
Hẩm hiu nhang khói bạc màu
mây bay.
Trời
đổ mưa rồi, chắc con phải về đây, Mẹ nằm lạnh quá phải không ? Ở đây chẳng có
mái che, chẳng có gì cả ngoài cụm hoa Nho ở cuối góc mộ Mẹ, loài hoa Nho này tầm
thường nhất trong các loài hoa Dại, Mẹ ngắm tạm vậy. Có một con ong Bầu cần mẫn
đi tìm mật dưới mưa (con thì hư lắm không chịu khó như nó).
Hương
con thắp cũng sắp tàn rồi, ấm một chút rồi lại lạnh phải không Mẹ? Mẹ nhớ vào
trú mưa ở nhà chung của Ông bà vì nơi này có mái che Mẹ nhé, con phải về để còn
qua thăm anh Bốn. Hôm qua cả nhà đã sang mộ anh đốt áo xả tang mà con nhầm tưởng
hôm nay nên đã vắng mặt. Bây giờ con sang tạ lỗi với anh đây. Con về nha Mẹ,
không biết đến khi nào con lại về thăm để thắp cho Mẹ nén hương, cho Mẹ được ấm
đôi chút và để con được Mẹ ôm vào lòng như hôm nay nữa. Mẹ ơi!
Trời
lâm thâm mưa nhưng không đủ ướt áo, An chở tôi đi ngược về Phú Phong rồi rẽ tay
phải hướng qua Điện Tây sơn, nghĩa trang thị trấn là khu vườn Điều bên kia cầu
Kiên Mỹ.
Anh
Bốn nằm ở đây, không biết anh có ưa không vì xa Mẹ(?). Chỗ của anh khang trang
hơn, cây nhiều bóng mát hơn và gần đây có con suối nhỏ, khi trăng lên hy vọng
anh sẽ thích. Em mang đến anh một chai rượu Bầu đá chính hiệu thiệt to, trước
là tạ tội cùng anh sau là để bù cho ngày xưa, ngày còn ở với anh mà chẳng hiểu một
tý gì về anh cả, chỉ toàn những trách hờn khi thấy anh say. Bây giờ đọc lại những
bài thơ say của anh em hối hận vô cùng, làm sao em biết được anh đã đau một
mình với tận cùng nỗi cô độc đến cộc cằn, nỗi quạnh hiu đến cáu gắt ấy?.
Mới uống đã say
Đời người nghiêng ngửa
Sông núi lăn quay
Trầm luân cát bụi
Buồn thay, buồn thay!
Muốn chơi với quỷ
Điên cuồng múa may
Muốn vào địa ngục
Trả quách đọa đày
.......................
Em
đã khờ dại dửng dưng, em đã ngu si đần độn chổi cùn… chưa một lần biết thương anh
lúc say mà chỉ biết ghét… Giá mà lúc nào cũng được ngồi với anh như lúc này. Lưng
em đây anh cứ tựa, tay em đây anh hãy vịn để khỏi ngã nghiêng, em sẽ rót thêm
rượu để anh say mềm rồi ngâm cho em nghe Hồ trường anh nhé … Dẫu em có trót dại
ghét anh thì anh chưa một lần nguôi thương yêu em, vì lúc nào anh cũng nói : “mẹ
mất sớm quá tội nó út ét”… Dẫu em khóc nước mắt có thành sông cũng không thể tạ
lỗi cùng anh được. Mà anh có giận em đâu mà xin anh tha tội?
Chị
Tri gọi điện về cả nhà đang chờ cơm. Từ mộ anh Bốn về đi ngang qua cầu, tôi bảo
An dừng xe lại. Đứng giữa cầu Mới nhìn qua phía nhà anh Cảnh, tìm mỏi mắt không
thấy một bóng tre. Người ta đã chặt hết và xây bờ kè bằng xi măng xám ngoắt.
Mùa này mà giòng sông chưa đủ ngập, có chỗ còn lô nhô bờ cát. Thương cho giòng sông
sắp cạn, cạn những nỗi niềm, những kỷ niệm ngày xưa.
Hình
ảnh anh Bốn dẫn đội Văn nghệ của trường Quang Trung như hiện ra trước mặt. Anh
dẫn đi dọc theo bờ sông này xuống nhà anh Tế (anh của Nhung) và nhà chị Bốn Hạnh
(chị của anh Trần Thiếu Bảo) ở Thuận Nghĩa. Sau khi đội Văn nghệ của trường đã
cống hiến cho Đài Truyền Hình QuiNhon một bữa tiệc ca nhạc hoành tráng, lạ mắt
nhất Tỉnh lúc bấy giờ - Dân Tây Sơn mà, lâu lâu nổ cho đã. Toàn bộ chương trình
là do anh Bốn dàn dựng. Chương trình và Đội Văn nghệ của trường sau đó đi lưu
diễn khắp nơi. Lên tận tới Hàm Rồng - Bàu Cạn Gia Lai bây giờ.
Tôi
không nhớ lúc ấy là tháng mấy nhưng trời nắng như đổ lửa, đang đi tự nhiên anh
Cảnh chạy ra mé sông thò tay xuống nước rồi chạy vụt về, vừa chạy tay vừa vắt nước
chiếc khăn tay đã đươc cột 4 góc cẩn thận
để giống như cái mũ. Anh Cảnh đặt chiếc khăn lên đầu tôi, hoảng hốt tôi gạt tay
anh Cảnh ra và sợ sệt nhìn sang anh Bốn. Nhưng lạ thật, anh quay mặt sang chỗ
khác, tôi thấy anh mỉm cười, như vậy là anh không la. Lần này tôi để yên cho
anh Cảnh đặt chiếc khăn ướt lên đầu tôi, tôi nghe hơi nước mát rượi chạy từ
chân tóc đến tận đáy trái tim mình đang lỗi nhịp. Cảm ơn anh Bốn đã cho tôi một
kỷ niệm dễ thương của tuổi mới lớn mà giòng sông yêu thương này là nhân chứng …
cho một thời cắp sách tinh khôi thơ dại của tôi.
Đi
được nửa đường, ghé vào nhà bên vệ đường để xin nước uống. Nắng khát và mệt, cả
đám lao nhao tranh nhau uống ừng ực gàu nước mát ngọt vừa xách dưới giếng lên. Chủ
nhà biết là thầy giáo và học trò nên rất hào phóng, mang chuối và đu đủ chín ra
mời vồn vã… Chẳng hiểu lúc ấy Bích Ngọc vì lý do gì đó mà không chịu ăn, một
“cây si” cứ đứng bên năn nỉ… Chẳng may anh Bốn thấy được, anh la : “không ăn rồi
chút nữa xỉu thì quăng nó xuống sông cho cá rỉa”. Không biết sợ cá rỉa hay sợ
Thầy Lương mà Bích Ngọc vừa khóc thút thít vừa ăn đu đủ? Dễ thương vô cùng ! Nhìn
hình ảnh đó hỏi thử mấy anh hỏng yêu sao được? Lại nói về chuyện xỉu của hai
nàng Trần Minh Nguyệt và Lê Bích Ngọc, hai nàng đúng là trùm. Bỡi lẽ : Trời
đang nắng bỗng nhiên mưa - thời tiết thay đổi (xỉu), Sấm chớp nổ cái đùng - giật
mình (xỉu), Bài tập chưa làm, Thầy kiểm tra - sợ (xỉu), Chờ ai đó không thấy tới
- giận (xỉu), đói bụng (xỉu)… Nói chung thích là hai nàng xỉu. Vì vậy bạn bè và
Thầy Cô lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào cho hai công
chúa xỉu này…
An
đã giục tôi về nếu không tôi còn đứng chôn chân dưới mưa giữa cầu không biết đến
khi nào. Kỷ niệm cứ như thước phim quay chậm chạy hoài không dứt .
Về
đến nhà Bửu Chi lại gọi điện. Chỉ trong chớp mắt, tôi quyết định đi Đà Nẵng chiều
nay. Trước đó tôi gọi điện về nhà cho con gái ở Sài gòn, nó bảo “Mẹ cứ ở chơi
vài ngày rồi vô, ở nhà vẫn bình thường mà Mẹ”.
Tôi
đón xe xuống QN mà không kịp chào chị Nga và chị Sáu… Hư ghê. Xe chạy rồi tôi mới gọi điện xin lỗi chị. Tệ
thật.
MoNa
Khóa 6 QuangTrung
BinhKhe
Đọc nhật ký của MoNa, bao nhiêu chuyện ngày xưa cứ ùa về trên từng con chữ ...
Trả lờiXóaHai Công Chúa Xỉu (MN & BN) ngày nay có còn hay xỉu !?
Trả lờiXóaDạ nàng BN lên chức bà Nội , nàng MN lên chức bà Ngoại ,Hai nàng vẫn xinh đẹp như xưa chỉ có điều không dám xỉu nữa vì phải bồng cháu cưng mà.
Trả lờiXóa"Em đã khờ dại dửng dưng, em đã ngu si đần độn chổi cùn… chưa một lần biết thương anh lúc say mà chỉ biết ghét… Giá mà lúc nào cũng được ngồi với anh như lúc này. Lưng em đây anh cứ tựa, tay em đây anh hãy vịn để khỏi ngã nghiêng, em sẽ rót thêm rượu để anh say mềm rồi ngâm cho em nghe Hồ trường anh nhé …"
Trả lờiXóaTôi đã không kìm chế được rồi (cái điều mà đàn ông không nên thể hiện) .Nhưng đọc đến đây thực lòng tôi nhớ Thầy và thương bạn quá...
Cảm ơn bạn ,đã lâu lắm rồi tôi mới có được cảm xúc này tôi ngỡ mình đã chai lỳ ...và không bao giờ có những phút giây tìm lại chính mình như hôm nay. Cảm ơn bạn .