Lưu Khốc đến gặp Tiêu Ly, bảo:
- Ta chẳng đi đâu nữa, vì sắp làm quan triều, biết không?
Thấy Khốc chí thú với nghề thuốc, Ly mừng, nói:
- Còn em thì nguyện suốt đời làm người sửa túi nâng khăn cho anh.
Phan Sinh lâm bệnh ngặt. Lưa Hạ dốc hết sức chạy chữa, nhưng không khỏi. Trước phút lâm chung, Phan gọi Lưu, nói:
- Tiêu Ly rất nặng tình với Lưu Khốc nhà ông. Trước khi nhắm mắt, ta mong ông đem Ly về nuôi dưỡng như ta từng nuôi dưỡng nó. Nếu Lưu Khốc thuận lòng, thì xin ông hãy đứng ra tác hợp.
Biết trước sau cũng nên duyên chồng vợ, song, ở trong nhà, Lưu Khốc và Tiêu Ly vẫn một mực giữ đạo anh em.
Lưu Hạ bị bệnh già, chẳng còn đi lại nổi, việc làm thuốc phán phế cho con. Lưu Khốc vẫn vùi đầu vào đống sách thuốc gia truyền mấy đời họ Lưu để lại Một hôm đọc thấy trong cuốn Tài Hoa Muông Thú đoạn chép về chim bịp như vầy: “Giống chim ấy không bay cao chạy giỏi, nhưng trời phú cho tài chữa bệnh gãy xương. Chỉ nhai lá rừng đắp vào nơi xương bị gãy hôm trước thì hôm sau xương liền lại. Đấy là bậc y sư của loài chim.”
Lưu Khốc liền đi hỏi cha:
- Thưa, ngày ấy bà thái hậu lâm bệnh chi, chỉ mỗi cha chữa khỏi?
Thầy Lưu đáp:
- Do tuổi cao, thái hậu bị ngã từ giường xuống đất, máu tụ nơi ống chân, khiến chẳng đi lại được.
- Thế nào cũng bị ngã nữa thôi.
Khốc bật thốt.
Thầy Lưu trừng con:
- Chớ nói lời độc ác. Kẻ già cả bị ngã, khỏi bị gãy chân gãy tay là may lắm.
Thấy ngày nào Khốc cũng đi núi Nung núi Thới, thầy Lưu hỏi vợ:
- Con nó hái được nhiều thuốc phải không?
Bà Lưu đáp:
- Bữa nào cũng về tay không. Chắc là đương đi tìm.
Chiều hôm ấy Lưu Khốc không trở về nhà. Vợ chồng Lưu Hạ nóng nảy trong lòng. Tiêu Ly vào núi Nung, rồi núi Thới, vừa chạy vừa gào suốt cả đêm, mãi chiều hôm sau mới gặp được Khốc.
- Anh bị nạn rồi ư?
Thấy mấy ngón tay Khốc đầy máu me, Ly rất hoảng.
Khốc cười, bảo:
- Ta tự chặt đấy. Còn thuốc trị đứt xương thì cướp của chim bịp. Lành rồi.
Tưởng Khốc trêu mình, Ly nói:
- Chớ đặt điều huyễn hoặc với em.
- Thật đấy. Ta bẻ giò lũ bịp con. Rồi chờ chim bịp mẹ đem thuốc về thì cướp lấy.
Ly bàng hoàng lau rửa máu me nơi tay Khốc. Rồi cùng quay về nhà.
Bà Lưu mếu máo, khóc.
- Con có bề chi, mẹ chết mất.
- Thôi, mẹ hãy im đi nào.
Thầy Lưu gọi vợ đến bên giường bệnh của mình.
- Ta nghe giọng nói thằng Khốc khác lắm.
- Khác thế nào?
- Nói với mẹ, nhưng hằn chấn tựa giọng quan trên.
Bà Lưu gạt đi:
- Nhà ông lại nghĩ mông lung.
Lấy cớ đi tìm thuốc quý, Khốc mang cơm gạo vào rừng, lúc năm ba hôm, khi đến nửa tháng.
Bệnh già của thầy Lưu mỗi lúc một nặng. Tiêu Ly phải vất vả ngược xuôi.
Bà Lưu rầu lo chồng con, khóc đến mù mắt.
Lần ấy Lưu Khốc bẻ giò đến mấy trăm bịp con. Rồi cắt đủ mười ngón tay mình để thử lại loại thuốc của lũ bịp mẹ. Mười ngón lành lại đủ mười. Song, khi quay về, Khốc vẫn chưa yên lòng, vì chưa biết được thứ lá rừng nào giúp cho chim bịp trở thành y sư của loài chim.
Thấy mẹ sụt sùi khóc nơi giường bệnh của cha, Lưu Khốc biết cảnh tử biệt sinh ly sắp xảy ra.
- Con đã về, thưa cha.
Khốc lên tiếng thưa hỏi. Rồi lần tay đỡ cha ngồi dậy.
- Có quỷ.
Thầy Lưu chợt thét.
Bà Lưu khóc rống lên:
- Cha con nói mê là sắp đi rồi đó.
Khốc vội đỡ cha tựa vào người mình.
- Thưa, con là con trai của cha đây mà.
Thầy Lưu vùng dậy khỏi giường, hổn hển thở.
- Kìa, tay quỷ.
Ông la. Rồi ngã xuống tắt thở.
Tiêu Ly đi kiếm thuốc về, thấy Khốc đang vuốt ve thi thể của cha, thì rú lên, ôm mặt bỏ chạy.
Khốc lật đật đuổi theo, gọi:
- Anh là Lưu Khốc đây mà em.
Người làng Lâm Thượng xì xầm bảo nhau con trai nhà họ Lưu sắp hoá quỷ. Tiêu Ly đau đớn trong lòng, song chẳng dám hé môi cho bà Lưu biết những ngón tay của Khốc đã bỗng dài ra, đầy móng vuốt.
Ngu thất cho cha xong, Lưu Khốc bảo Ly:
- Ta vào rừng tìm cho bằng được lá thuốc quý. Em ở nhà gắng chăm sóc mẹ.
Tiêu Ly không cầm được nước mắt, nói:
- Em cứ thấy lo hãi trong lòng.
- Ta sắp gầy nên cơ nghiệp, em lo nỗi gì.
Thấy Khốc thản nhiên chẳng hề biết mình đã thay đổi thế nào, Ly càng thêm chết ruột chết gan.
Lại bẻ chân lũ bịp con để rình chờ. Nhưng cũng chỉ cướp được thứ lá thuốc đã nhai nhuyễn ở miệng lũ chim bịp mẹ. Lưu Khốc tức giận dẫm hết núi Nung núi Thới. Có bao nhiêu chim bịp con, Khốc đều bẻ chân để nằm nơi tổ. Sáng hôm ấy trời bỗng đổ mưa. Con chim bịp bị trúng tên lảo đảo mấy vòng trong gió táp, rồi sa xuống giữa rừng hoang.
Tiêu Ly cầm lấy bàn tay đầy móng vuốt của Khốc, nói:
- Mẹ khóc suốt, vì nhớ anh.
- Ta biết. Nhưng bù lại, thì lần này đã tìm được lá thuốc quý.
Thăm hỏi mẹ xong, Lưu Khốc gọi Ly vào phòng mình bảo:
- Đây là lá phồng phông. Đắp vào chỗ xương gãy, lập tức xương liền lại.
Tiêu Ly mơ màng như nghe chuyện thần tiên, nói:
- Còn đắp vào nơi trái tim đau khổ của người con gái côi cút, thì tim liền nguyên vẹn.
- Ta phải tốn bao nhiêu ngày đêm mới giành được từ loài chim bịp. Em không tin, thì hãy coi đây.
Tiêu Ly vô cùng kinh hãi khi thấy Khốc cầm dao toan chém lấy cánh tay mình.
- Đừng. Nếu anh có mệnh hệ chi thì mẹ và em chết mất. Hãy thử ở nơi này.
Ly nói. Và đưa cánh tay ra.
Lưu Khốc cười vang:
- Vua sẽ gọi ta về triều nhậm tước thái y, còn thử nỗi gì.
Máu từ nơi cánh tay đã bị chặt gãy của Ly phụt chảy ra. Lưu Khốc thản nhiên nhai lá phồng phông đắp lên vết chém.
- Ta là y sư chữa bệnh cho vua cùng hoàng hậu. Còn em thì nhàn nhã ở triều.
- Phải, em thì nhàn nhã…
Máu từ cánh tay Tiêu Ly vẫn tiếp tục chảy ra. Lát sau thì Ly tắt thở.
Khốc lặng người gục xuống thi thể người mình yêu dấu. Nhưng lập tức đứng lên, nói:
- Ta đã hiểu ra.
Trông thấy Khốc ẵm xác Tiêu Ly chạy vào núi Nung, người làng Lâm Thượng lo sợ bảo nhau:
- Con trai nhà họ Lưu đã bắt đầu ăn thịt người rồi đấy.
Khốc chôn Ly nơi bờ suối mình đã bắn được con chim bịp để cướp lá phồng phông.
- Rồi vong hồn em sẽ thanh thoát ở chốn cao sang ấy.
Khốc khóc, nói với người dưới mộ.
Ăn hết chim bịp ở núi Thới núi Nung thì Khốc quay về.
Người làng đến chăm sóc giúp bà Lưu trông thấy Khốc, bỏ chạy cả.
!0A<,div>
- Con đã về, thưa mẹ.
Nghe tiếng Khốc, bà Lưu oà khóc.
- Mày đi đâu để mẹ nhớ thương?
- Thưa, đi tìm phương thuốc quý. Giờ con đã thành y sư thật rồi.
Đêm ấy Khốc lên giường nằm thấy người mát mẻ khác thường. Lúc tỉnh giấc, thân thể đã to lớn ra, choán hết chỗ nằm. Chợt nghe có gì khang khác nơi cổ. Sờ tay thử thì thấy da thịt ở đấy đang nứt ra.
Sáng hôm sau, nghe bên bà Lưu chẳng động tịnh chi, mấy người nhà bên hồ nghi kéo sang, thấy cửa ngõ trống tênh. Bà Lưu đang ngủ, hơi thở rất bình yên. Dòm thử vào phòng Khốc thì thấy đầu anh ta sắp lìa khỏi cổ. Ai nấy đều thất kinh, chưa kịp tháo lui, đã nghe giọng Khốc cất lên:
- Sao thấy quan thái y các người không quỳ?
Người già nhất bọn liền bước tới, quỳ xuống, khấn:
- Nếu đất trời còn thương đám dân lành thì xin hãy xua loài quỷ dữ ra khỏi nơi này.
Lập tức, đầu Khốc rời khỏi cổ. Những dòng máu đặc quánh như bùn từ thi thể to lớn cuồn cuộn chảy ra.
Nguyễn Thanh Hiện
Tháng 10.1996
Tháng 10.1997
.
Lưu Khốc ..!Tàn khốc!Tàn khốc!
Trả lờiXóaKẻ có lòng tham tiền & quyền thế,bằng mọi giá để cố đạt lấy nó!....nhuộm máu!dù máu chim muông..!
...thầy thuốc,thầy giáo ( trong nhạc Cuốc) cũng thành quỉ dữ!
ông Thầy giáo trong Nhạc Cuốc,vì "tiền" cho cuộc sống; để rồi khắc khoải,trở trăn...
Lưu Khốc (Thầy thuốc)lòng tham danh vị, tới chết!chưa được gì ,mà còn
"Sao thấy quan thái y các ngươi không quì?"
- Nếu đất trời còn thương đám dân lành thì xin hãy xua loài quỷ dữ ra khỏi nơi này!
Lập tức,....
Đúng là lời khấn trong....truyện..
Cảm ơn tác giả.
Đọc truyện ngắn “ Lưu Khốc”của Thầy Nguyễn Thanh Hiện, ta thấy mang dáng dấp như một luận đề”cần suy gẫm” về tính nhân văn,về thói đam mê danh lợi ở đời …
Trả lờiXóaTruyện nổi bật các “vế đối thoại” sắc nét , khắc họa nhân vật chính(một nghịch tử)_là một người thông minh nhưng có lối suy nghĩ viễn vong ,đầy tham vọng …Cái bi kịch xảy ra chính là ở nội tâm nhân vật chính . Dù đi làm quan hay làm thầy thuốc, tham vọng điên cuồng vẫn là tiêu chí chính. Lưu Khốc mất cả lý trí ,biến mình thành “quỷ” lúc nào không hay ,dù phải tàn sát cả rừng chim muông thú(Núi Nung , Núi Thới )…
Truyện có tính “nhắc nhở “ làm người “có học “ mà không “có đức “ dù ở lĩnh vực nào cũng là một thảm họa cho kẻ khác như chính cái tên :_Lưu Khốc !
Qua truyện ngắn trên , Thầy Thanh Hiện muốn gởi đến người đọc “đức , trí là nền tảng của giáo dục “ cần rèn luyện, tu sửa…và nhất là phải có lòng từ tâm, đừng quá mê danh hảo(thái y cho vua chúa)mà mờ cả nhân nghĩa, lý trí…như Lưu Khốc .
Truyện viết thật hay ! Mời các bạn ghé xem…
Tham thì thâm,không phải vì danh lợi mà dùng mọi thủ đoạn bất chấp tất cả để rồi biến mình thành như quỷ và kết cục bi thảm .cảm ơn Tác giả rất nhiều .
Trả lờiXóaQuả đúng Lưu Khốc là một anh chàng muốn làm quan chứ không muốn nối nghiệp của cha ông. Uổng cho gia tộc anh đã có một cái nghề cao quý, cái nghề cần thiết cho biết bao nhiêu người khó khổ.
Trả lờiXóaĐể muốn có cho được một chức quan, dù chỉ là quan ngự y quanh quẩn chốn cấm cung, Lưu Khốc thử nghiệm phương thuốc của mình ngay trên người thân thuộc. Ôi ! cái mộng quan trường !?
Thủ pháp viết truyện bằng lời thoại thật sống động, có thể chuyển thể thành kịch, thành phim. Truyện hay đấy.