Lạy trời mưa xuống
Lấy nước con uống
Lấy ruộng con cày
Lấy đầy bát cơm
Lấy rơm đun bếp….
Tiếng hát của lũ trẻ càng làm cháy
thêm khát khao của bà Còng .
Đây là mùa tăng vụ, ơn trời mưa
thuận gió hòa thì những người cả đời “bán
mặt cho đất , bán lưng cho trời” như bà
bát cơm được đầy hơn, dẻo hơn, vị mặn sẽ ít hơn. Nhưng năm nay trời lại
hạn. Lúa vừa bén thì nước cạn dần, cạn dần. Trời nắng như đổ lửa. Bao nhiêu
nước tích được dưới mặt đất, trời từ từ thu hết, thu hết. Hơi nước bay lên, bay
lên. Đất khô ! Đất trắng ! Đất nứt nẻ như chân chim. Đất nứt nẻ, lòng bà nức
nở. Bà tủi thân. Bà ra đồng tát nước chỉ có một mình. Con trai, con gái, con
dâu của bà chúng nó đi vào Sài - Gòn làm cả. Chúng gởi lại cho bà mấy đứa cháu
cùng mấy sào ruộng đang cần nước này.
Nghĩ về mình, bà tủi thân nhưng nghĩ
về con, bà vui lắm. Vui lắm ! Vui vì sau một năm chúng về, chúng trắng ra dù
không chắc như xưa. Nhìn chúng trắng ra là bà vui rồi. Chúng không phải dầm mưa
dãi nắng như bà. Chúng đi làm công nhân ở công ty. Hễ nghe ai nói “công nhân”, “công ty” là bà sướng rơn
rồi. Một tháng chúng làm bằng cả mùa bà làm ruộng. Chúng càng ngày càng trắng
ra còn bà càng ngày càng đen lại. Bà dồn cái trắng cho chúng để nhận cái đen về
mình.
Ri… ri…, tiếng dế kêu đêm, bà và cọc
tát nước thâu đêm. Tát một chút rồi nghỉ chờ nước. Có chút nước lại tát. Cầu
sao nước tráng được mặt ruộng. Gió nam cuối mùa ! Gió nam cuối mùa, ở trong nhà
gió mùa này rốc nóng nhưng ở ngoài ruộng thì mát. Gió mát làm người ta dễ chịu
nhưng bà Còng lại lo. Bà lo gió mang nước đi. Nước sẽ bị gió mang đi ! Bà Còng còng lưng tát nước, còng
lưng tát nước bà lo bời bời. Bà không
hát mà bà lâm râm : Con, Lạy trời mưa
xuống - Lấy nước con uống - Lấy ruộng con cày - Lấy đầy bát cơm - Lấy rơm đun bếp…
Sáng, một buổi sáng tháng bảy âm
lịch, không một chút gió. Trời nặng nề đến khó chịu. Ngột ngạt ! Trời hút hết
không khí rồi. Bà lo nước bà vừa tát tráng mặt ruộng trời mang đi hết. Lo lắm ! Bà Còng lo lắm !
Trưa, trời
ơi. Vườn bà thường ngày thoáng đãng thế mà giờ này sao ngột ngạt quá. Bà cầm
quạt mo tre ra lùm tre trước ngõ để đón chút gió. Chẳng có chút gió nào. Nồm
chẳng có mà nam cũng không. Bà ngồi chờ gió. Chờ gió , bà ngồi chờ gió, bà ngồi
lâm râm : Con , Lạy trời mưa xuống - Lấy
nước con uống - Lấy ruộng con cày - Lấy đầy bát cơm - Lấy rơm đun bếp… Rồi
bà ngủ thiếp lúc nào không hay vì đêm qua bà đã trắng đêm tát nước.
Ào, ào,
gió thổi ào ào. Vèo, một chiếc là tre già vừa bị gió bứt ném ngang mặt bà đã đánh
thức bà dậy. Mở mắt bà thấy trời chuyển màu : trắng, xám, mù đen. Gió thổi
ào ào. Gió đem mưa tới. Lộp bộp, lộp bộp hạt mỗi lúc một nặng hơn. Bà chạy lúp
xúp vào nhà. Bà như mở cờ trong bụng. Bà lâm râm như hát : Con cảm ơn trời, con cảm ơn trời, trời đã
mưa xuống, có nước con uống, ruộng con không khô, cơm con đầy bát, bếp con đầy
rơm… con cảm ơn trời… con cảm ơn trời…
Hôm sau
, bà Còng dậy thật sớm. Bà gánh một đầu một mớ gạo, một đầu một mớ rau. Chợ xa.
Bà Còng đi chợ đường xa. Bà bán mớ rau để mua mắm, mua muối; bà bán mớ gạo để
mua đường, mua đỗ về tạ ơn trời. Bà cười, bà cảm ơn trời suốt chặng đường xa :
Con cảm ơn trời, con cảm ơn trời, trời đã
mưa xuống, có nước con uống, ruộng con không khô, cơm con đầy bát, bếp con đầy
rơm… con cảm ơn trời… con cảm ơn trời…
Bà Còng
đi chợ đường xa… Bà Còng đi chợ đường xa… Bà Còng đi chợ đường xa…
Nguyễn Thị Hồng Lê
Khóa 8 QuangTrung BinhKhe
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét