Nếu Chỉ Còn Một Ngày Để Sống – VinhK8quangtrung
Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012
HÔM NAY ... VÀ BÂY GIỜ
Nếu thật hôm nay tận thế
Loài người đồng loạt chết chung
Không lo hàm nhai miệng trễ
Kên kên, quà quạ vui mừng
Nếu thật hôm nay tận thế
Trần gian cùng một tiệc say
Triệu triệu năm qua đâu dễ
Cào bằng chung chết một ngày
Nếu mà hôm nay tận thế
Kẻ nuối tiếc, người mừng reo
Quỷ thần cũng đang run sợ
Thế giới rồi sẽ mốc meo...
Bây giờ chưa là tận thế
Biển đông sóng bủa mù khơi
Bạo quyền vươn cành bung rễ
Rùng mình nuốt giọt lệ rơi...!
KIẾN THAN – 21.12.12
Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012
LONG BÀO CỦA DÂN GIAN
Xưa
nay những ai quen biết, gặp gỡ Sơn Nam đều thấy con người của nhà văn có đầy đủ
phẩm lượng về học vấn, vốn sống sâu dày dồi dào, tài năng và bút lực mãnh liệt.
Ông
sinh năm 1926. Ở tuổi bát tuần, tác giả đã cho ra đời hơn 50 đầu sách viết về mọi
lĩnh vực, các tác phẩm của ông có giá trị vượt thời gian. Ông là nhà văn lớn và
có danh.
Thế
nhưng, thuở sanh thời quanh tháng năm, người đời còn dễ thấy và tâm đắc quý mến
ông hơn. Lúc nào bản chất ông cũng xuề xòa thiện cảm, chơi và sống với tất cả mọi
người như “cá với nước, như cây liền cành”, nhất là với tầng lớp bình dân lao động,
những ai nhà sát vách nơi ông ở và những nơi ông đến.
HỎI
mòn chưa sông núi ngọn nguồn?
thơ tôi cũng chỉ vần buồn, rớt rơi..
lân la trên chuyến xe đời
nẻo về đã tận cuối trời thênh thang
có tà huy rụng trên ngàn
có mùa rét mướt chợt tràn qua tim
có tôi bảy nổi ba chìm
Reu - 05.08.2011
Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012
TIN VUI
NHẬN ĐƯỢC TIN VUI
LÊ NGUYỄN ANH TRINH & ĐÀO
HOÀNG THẢO
17h hôm nay,
27.12.2012 (15.11.Nhâm Thìn)
Vợ chồng hai bạn cựu
học sinh Khóa 1968 - 1975
LÊ VĂN BÔNG và NGUYỄN
THỊ THU PHƯỢNG
tổ chức lễ Vu Quy cho
Trưởng nữ
Anh chị em Quang Trung
Bình Khê gởi lời chung vui
Chúc hai cháu Anh
Trinh và Hoàng Thảo bền duyên cầm sắt.
Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012
BÁC SĨ TRƯƠNG THÌN
Bác sĩ Trương Thìn (1940 – 2012) nguyên phó giám đốc Sở Y
tế TP.HCM, nguyên viện trưởng Viện Y Dược học TP.HCM, nguyên chủ nhiệm bộ môn Y
học cổ truyền Đại học Y khoa Phạm Ngọc Thạch, chủ tịch Hội Đông y và Hội Châm
cứu TP.HCM, ông được bạn bè gọi là người đi tìm thuốc trong nghệ thuật, vì ông không
những là Bác sĩ mà còn là Họa sĩ, Nhạc sĩ, Ca sĩ. Những ca khúc ông sáng tác,
phổ thơ đều là những “bài thuốc chữa bệnh tâm hồn”.
Năm ngoái anh Mang Viên Long có bài viết “Nhạc Sĩ Trương
Thìn và Dạ Khúc Trăng Thơm” điểm qua mảng hoạt động văn nghệ nầy của ông. Hôm
nay đọc lại để tưởng niệm, tiễn đưa ông, khi Ông “đã nhẩn nha thưởng thức tận
giọt cuối vị nồng say của ly rượu thế gian”, từ giã cõi đời vào ngày 20.12 vừa
qua.
TÌNH YÊU NHƯ MÂY KHÓI
Bắt đầu từ
sợi khói !
Lướt nắng thả
hồn bay
Ngập ngừng
tình chưa nói
Bẻn lẻn cuộn
vào mây
Ủ yêu màu mắt
chín
Rạo rực vuốt
khe trời
Nóng ran chùm
hơi thở
Mưa động tím
lưng đồi…
Từ ấy , đời ngất ngây
Uống vị tình nồng , cay
Yêu say chiều nhật nguyệt
Mộng dệt suốt đông đầy
Có giận hờn cũng thôi
Gối vào nhau cùng trôi
Ngậm vị đắng và ngọt
Nên người đời liếc môi ?
Sài Gòn , Thu
Đông 2012
Nguyễn Ngọc Thơ
Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012
GIÁNG SINH TRÊN ĐỒI
Những tiếng chuông dịu dàng rơi xuống cỏ
Mắt giáng sinh cũng rất dịu dàng
Đêm thánh vô cùng có con chiên nhỏ
Ngơ ngác mùa Đông lạc cả đàn
Em ngoan nhé, hãy tìm sẽ gặp
Giấc mơ hiền một ánh sao sa
To, nhỏ ngàn sao mang nến thắp
Hợp xướng ngàn thông hát thánh ca
Cây nín thở và đồi nín thở
Đêm lặng im và em lặng im
Ngơ ngác mùa Đông lời chiên nhỏ
Phúc cho người không thấy mà tin.
Trần Viết Dũng
Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012
GÓP NHẶT GIÁNG SINH
LỄ GIÁNG SINH
Theo
phần lớn các tín hữu Kitô giáo, Lễ Giáng Sinh, còn được gọi là lễ Thiên Chúa
giáng sinh, Noel, Christmas hay Xmas là một ngày lễ kỷ niệm Chúa (Giesu) sinh
ra đời. Họ tin là Giêsu được sinh tại Bethlehem thuộc xứ Judea nước Do thái
(ngày nay là 1 thành phố của Palestine), lúc bấy giờ thuộc Đế quốc La Mã, khoảng
giữa năm 7 TCN và năm 2.
Ngày
lễ được cử hành chính thức vào ngày 25 tháng 12 nhưng thường được mừng từ tối
ngày 24 tháng 12, bởi theo lịch Do Thái thời điểm tính bắt đầu một ngày là lúc
hoàng hôn chứ không phải nửa đêm. Lễ chính thức ngày 25 tháng 12 được gọi là
"lễ chính ngày", còn lễ đêm 24 tháng 12 gọi là "lễ vọng" và
thường thu hút nhiều người tham dự hơn. Nhiều giáo hội Chính Thống giáo Đông
phương như ở Nga, Gruzia vẫn sử dụng lịch Julius để định ngày này, cho nên lễ
Giáng sinh của họ ứng với ngày 7 tháng 1 theo lịch Gregory.
Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012
CỔ TÍCH GIÁNG SINH
Có
một cô bé mồ côi cha sống với mẹ tại một vùng quê hẻo lánh. Nhà rất nghèo, hai
mẹ con phải làm việc quần quật cả ngày mới kiếm đủ ăn. Cô bé không có bạn bè,
không có đồ chơi nhưng cô không bao giờ cảm thấy buồn và cô đơn. Gần nhà cô là
một khu rừng, lúc nào cũng tràn ngập tiếng chim hót ... và những bông hoa rực rỡ
... Vào mùa đông năm đó, mẹ cô bé bị bệnh và không thể làm việc được, cô bé bận
rộn cả ngày với việc đan len để sau đó mang ra chợ bán những đôi vớ bằng len,
dù rằng ngay chính đôi chân trần của cô luôn tái xanh vì lạnh.
LỊCH SỬ TRANG PHỤC VIỆT NAM
Là một
nghệ sĩ có niềm đam mê to lớn dành cho văn hóa Á Đông, đặc biệt là Việt Nam,
Nancy Dương đã dùng kỹ thuật số hiện đại để thổi sức sống mới vào các giá trị
truyền thống của người Việt.
Nancy
Dương chia sẻ, cô rất yêu thích trang phục lịch sử Việt Nam và muốn được quan
sát quá trình tiến hóa của chúng qua từng giai đoạn. Với các tác phẩm đồ họa
theo dạng timeline, cô đã giúp người xem có một cảm nhận trực quan về sự tiến
hóa này qua việc đối chiếu các mẫu trang phục được đặt nối tiếp nhau theo các cột
mốc thời gian.
Những
hình ảnh được tái hiện dựa trên việc tham khảo các tư liệu lịch sử như tranh, tượng
cổ, những bức ảnh thời xưa, thông qua internet và một ấn phẩm có tên “Đi tìm
trang phục Việt” của các nhà sản xuất phim.
Nancy
Dương cho biết, dù đã cố gắng để tái hiện hình ảnh giống với nguyên mẫu nhất,
nhưng cô không dám khẳng định rằng tất cả hoàn toàn chính xác. Trong một số
hình vẽ, màu sắc là do tác giả tự lựa chọn theo cảm quan của mình vì các tư liệu
gốc không có màu sắc để tham khảo. Do không có hiện vật liên quan, trang phục của
một số thời kỳ đã không có mặt.
Dưới
đây là một số tác phẩm đã được Nancy Dương giới thiệu :
Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012
CÓ MỘT DANH HIỆU NGHE MÀ ... NGẠI
“Nhà
thơ”, “Thi sĩ”, “Thi nhân”, “Người thơ”… là những từ dùng để gọi những
người tham gia làm một thứ văn chương có vần vè, thanh điệu, trầm
bổng du dương (!)… Cái thứ văn ấy người ta gọi chung là văn vần (để
phân biệt với văn xuôi), mà “tên thường gọi” của nó là… Thơ!
Tôi
có làm thơ, vậy thiên hạ gọi tôi là… Nhà thơ! Điều ấy không sai, đôi
khi còn là niềm tự hào nữa ấy chứ! Nhưng xin thưa, mỗi lần giữa đám
đông, trong cuộc gặp gỡ nào đó, được người ta giới thiệu như vậy,
thú thật, tôi có cảm giác rất ngại ngùng, xấu hổ!
CHIỀU ĐÔNG XA XỨ
Rót buồn ra ly - mưa dầm thấm thía
Quạnh vắng hoàng hôn - ướt nỗi nhớ nhà
Nắng hạn qua đây - đất còn in dấu
Bạc đầu gió bấc - xót lòng phương xa
Nguyễn Đình Lương
KonTum, 3 – 2003
KonTum, 3 – 2003
Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012
Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012
"MỖI NGÀY TÔI CHỌN MỘT NIỀM VUI ..."
chọn
những bông hoa
và
những nụ cươì…
(TCS)
Tôi
nhớ Phạm Trọng Cầu đã “xuyên tạc” câu hát đó bằng cách đổi lời là: “Mỗi ngày
tôi nhậu một lần thôi, từ sáng tinh mơ cho tới chiều tà…” rồi nhớ Trịnh Công
Sơn viết “…một chiều ngồi say, một đời thật nhẹ, ngày qua” mới thấy để cho ngày
qua thật nhẹ đôi khi người ta cần một chút say. Có người say cái này, có người
say cái khác, nhưng say. Ở tuổi chớm già, người ta gần như phải say một cái gì
đó nếu không muốn… tự tử.
ĐIÊU ĐỨNG
Vỡ nợ trời ơi râu tóc dựng
Tim như ngừng đập máu như ngưng
Người thân xa lánh lòng dưng dửng
Bạn cũ chia ly dạ khập khừng
Van nợ rách mồm khan rát cổ
Khất tiền lở gối gập khòm lưng
Đời chưa từng trải nên không vững
Cố tránh con ơi tuyệt đối đừng
Trường Luận
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)