Drop Down MenusCSS Drop Down MenuPure CSS Dropdown Menu
Trang Giao Lưu Cựu HS Trung Học Quang Trung Bình Khê - Bình Định

Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

NGỒI LẠI BÊN CẦU


Tập san Văn học Nghệ thuật Quán Văn số 026 phát hành tháng 10.2014 với chủ đề “Hoài Khanh & Nỗi Cô Đơn Thân Phận”. Hoài Khanh không những làm thơ, viết văn, dịch thuật… mà còn là người từng điều hành nhà xuất bản Ca Dao, một nhà xuất bản có uy tín ở miền Nam trước năm 1975.

"...Tôi lớn lên ven bờ sông Cà Ty 
Với giữa hai triền núi Cú và Tà Zôn
Lưu luyến nhìn biển cả gọi hồn đi tám hướng

Cha tôi một nơi, mẹ tôi một ngả và súng nổ
làm chúng tôi ôm nhau khóc hoài
Giữa cánh đồng mà vài tấm tranh không làm sao che nổi
Cơn gió bấc cũng như tôi lớn lên sau này không sao
che nỗi buồn đau đớn trên gương mặt rầu rĩ của tôi..."

Đó là tự sự của ông mà cũng là thân phận của con người giữa quê hương một thời binh lửa, loạn ly.


QuangTrung BinhKhe giới thiệu nơi đây một bài thơ tiêu biểu của ông trong tập Thân Phận - nxb Ca Dao - 1962



NGỒI LẠI BÊN CẦU

Người em xưa trở về đây một bận 
Con đường câm bỗng ánh sáng diệu kỳ 
Tôi lẩn trốn vì thấy mình không thể 
Mây của trời rồi gió sẽ mang đi

Em – thì vẫn nụ cười xanh mắt biếc 
Màu cô đơn trên suối tóc la đà 
Còn gì nữa với mây trời đang trắng 
Đã vô tình trôi mãi bến sông xa

Thôi nước mắt đã ghi lời trên đá 
Và cô đơn đã ghi dấu trên tay 
Chân đã bước trên lối về hoang vắng 
Còn chăng em nghĩa sống ngực căng đầy

Quá khứ đó dòng sông em sẽ ngủ 
Giấc chiêm bao nguyên vẹn có bao giờ 
Ta sẽ gặp trong ý tình vũ bão 
Con thuyền hồn trở lại bến hoang sơ

Rồi em lại ra đi như đã đến 
Dòng sông kia vẫn cứ chảy xa mù 
Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng 
Nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu.
(Thân phận)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét