“Đi khắp thế gian, không
ai thương Con bằng Mẹ,
Gánh nặng cuộc đời,
không ai gian khổ bằng Cha “ .
Lời mở đầu trong bài thơ “Báo hiếu“ như
đi vào ruột gan của mỗi người. Con chưa đi được khắp thế gian, nhưng
vì cơm áo gạo tiền … Con không được sống gần Ba Má như những ngày
còn bé. Mỗi năm Con về thăm Ba Má đôi ba lần, rồi lại ra đi. Con muốn
được ở cùng, được gặp và trò chuyện, thăm hỏi Ba Má hằng ngày,
thậm chí để được nghe Ba Má mắng mỏ những khi hư hỏng như ngày xưa,
nhưng nào có được đâu !
Thật thấm thía với câu châm ngôn truyền
miệng : “Có con mới biết thương Cha Mẹ“, và thật mủi lòng khi nghe câu
hát trong bài Mừng tuổi Mẹ : “Mỗi
mùa xuân sang, Con mừng Mẹ thêm một tuổi. Mỗi mùa xuân qua, ngày Con
xa Mẹ càng gần. Dù biết như thế …”.
Nhiều đêm trong giấc ngủ, Con mơ thấy
mình còn bé nhỏ như ngày nào, dù cuộc sống có khổ cực, và chuyện
trong giấc mơ thường lộn xộn, thiếu logic, không đầu không đuôi, nhưng
Con thật vui vì còn đoàn tụ cả gia đình.
Thời gian trôi qua thật là nhanh, quay đi
quay lại Ba Má đã trên 90 rồi, và Con cũng sắp bước sang ngưỡng 60.
Lại một mùa Vu Lan nữa sắp đến, Con cầu xin Phật – Trời phù hộ cho
Ba Má được trường thọ và mãi mãi an vui bên Con Cháu …
Ơn
Cha – Nghĩa Mẹ cao dày ,
Các
Con báo đáp biết ngày nào xong .
Phạm Lượm
Khóa 5 QuangTrung BinhKhe
Clip Người
Mẹ Của Tôi – VinhK8 QuangTrung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét