Tôi
làm web. Chuyện đó ai cũng biết. Nhưng chuyện xảy ra giữa tôi với thằng cha máy
chủ, nếu tôi không nói ra, thì chẳng ai biết. Thằng cha máy chủ tiếng Anh gọi
là server, phiên ra tiếng Việt là sơ vơ (sơ vơ hay xơ vơ cũng được). Có bao
nhiêu thằng cha máy chủ trên đời này làm sao tôi biết. Chỉ biết thằng cha máy
chủ của tôi là tay dân chơi. Tức không thu tiền lệ phí vận hành máy, trong thế
giới web, gọi là máy chủ miễn phí. Có phải vì thế mà thằng chả hành hạ tôi đủ
điều hay không? Tôi vào thủ tục nhập gia. Thằng chả bảo là tôi sai. Hoặc là mật
mã sai. Hoặc là tên dùng sai. Thì để cho khỏi quên, tôi đã đem giờ sinh ngày
sinh của mình ra làm mật mã, và đem tên gọi trong nhà ra làm tên dùng. Tôi lại
làm lại thủ tục nhập gia. Thằng chả lại bảo tôi sai. Hoặc là sai mật mã. Hoặc
là sai tên dùng. Tôi làm lại thủ tục nhập gia đến lần thứ mười lăm. Và lần nào
thằng cha máy chủ cũng nói tôi sai.
Ở
trong nhà, từ lúc mới lọt lòng mẹ, mọi người đã gọi tôi là thằng Đất. Gọi thế
là để cho đám ma quỉ vô nhân đạo không để
ý đến tôi, tức để cho dễ nuôi (Đồ con cái lộn với đất cát là đồ chẳng đáng gì
!) Sau, thấy hay, cha tôi làm tên khai sinh luôn. Tôi hét lên với thằng cha máy
chủ, rằng tôi không sai. Cái tên nằm tận chỗ tận cùng trong trí nhớ tôi thì làm
sao sai? Trả lời tôi là sự im lặng. Sau khi hét lên với thằng chả như thế, tôi
liền nhập lại tên dùng. Lần này thì Nguyễn Đất là được viết bằng chữ in hoa. Vừa
viết xong lên máy tính, thằng chả xóa ngay. A, tôi hiểu ra rồi. Là do tôi chỉ
nhập tên dùng mà không nhập mật mã. Tôi
liền nhập đủ cả hai. Nhưng thằng chả lại thông báo với tôi : hoặc quên tên dùng,
hoặc quên mật mã. Để kiểm lại trí nhớ của mình, tôi liền đi mở bìa cuốn từ điển
tiếng Việt. Hồi ấy tôi có hỏi cha mẹ tôi về ngày giờ sinh của mình, và cẩn thận
ghi nơi bìa ba cuốn tự điển, cốt để về sau làm một lá tử vi chơi. Đi nhập liền
vào máy, kẻo quên. Trước giờ tý một chặp, ngày hăm bốn tháng mười hai âm lịch.
Tôi viết y như đã ghi nơi bìa ba cuốn từ điển. Vừa viết xong, thằng chả lại
xóa, và thông báo rằng tên dùng với mật mã là không khớp nhau. Nếu không vì nền
văn hiến bốn nghìn năm của đất nướci, chắc là tôi đã dùng một thứ từ ngữ thật hậu
hiện đại để nộp vào tai thằng chả cho đỡ tức giận. Đến lúc này tôi đâm ra nghi
ngờ trí nhớ của cha mẹ tôi. Có thể không phải tôi đã sinh trước giờ tý một chặp,
hoặc không phải sinh vào hăm bốn tháng chạp? Nhưng nếu như cha mẹ tôi còn sống
thì cũng chẳng giải quyết được chuyện đã không còn nhớ được chuyện quá khứ. Tôi
xoay sang đánh giá trình độ thằng cha máy chủ. Thật là vô lý nếu cho rằng thằng
chả biết rõ ngày giờ sinh của tôi? Nhưng nếu không phải thế thì tại sao thằng
chả lại biết tên dùng với mật mã không khớp nhau? Nói hai cái đó không khớp
nhau có nghĩa thằng chả có biết rõ tên
tôi đã dùng trong nhà, với ngày giờ sinh của tôi? Phải nhờ đến cái thằng cha
máy chủ khổng lồ là thằng cha Gô gồ để hỏi. Tên dùng sai chỗ nào? Mật mã sai chỗ
nào? Tôi nhờ thằng cha máy chủ Gô gồ chuyển mấy chất vấn đó lên thằng cha máy
chủ của tôi. Câu trả lời là một vùng sa mạc hoang vu (tức là một trang vi tính
trắng không) Cái sa mạc ấy mở ra đúng vào lúc mặt trời rựng mọc ở phương đông.
Có nghĩa tôi đã thức trắng đêm với thằng cha máy chủ của mình. Lần đầu tiên gửi
bài viết lên trang web của mình mà phải thức đến trắng đêm thì quả là một kinh nghiệm máu
xương trong công cuộc hưởng thụ nền khoa học đương đại. Có phải khí dương trời đất đã xua đi những thứ còn mù
mờ trong trí tuệ tôi? Lúc ánh mặt trời rọi vào phòng làm việc của tôi cũng là
lúc tôi đã làm được thủ tục nhập vào trang web của mình. Thì ra, cả tên dùng, cả
ngày giờ đều không sai. Không sai, mà sai. Thằng cha máy chủ cấm tôi chấm phảy
trong tên dùng và trong mật mã. Cấm mà chẳng có lời nào. Và bấy giờ thì chỉ do
mỏi mệt mà tôi đã viết liền một mạch, chẳng thèm chấm phảy. Phải chăng khi đầu
óc con người ta sắp liệt đi thì sẽ nhận ra chân lý? Nhưng hạnh phúc chỉ là thứ
chốc lát. Tôi gõ lên thằng cha máy tính để đưa tác phẩm của mình lên trang web
thì xảy ra biến cố. Là cả cái truyện vừa gần hai trăm trang của tôi đều bị xóa
sạch. Ai xóa? Thằng cha máy tính? Hay thằng cha máy chủ? Tang tóc chợt phủ lên
cuộc đời tôi. Nếu là thời trước, bản thảo viết trên giấy, thì chẳng có chuyện
chi. Đằng này, bản thảo là nằm trong đầu óc của thằng cha máy tính. Xóa đây là
xóa khỏi đầu óc thằng cha máy tính, là biến thành hư không. Tôi gục lên bàn viết
để cho đám máy móc ấy không nhìn thấy vẻ sầu não của mình. Nói máy tính và máy
chủ là để cho dễ hiểu đấy thôi. Chứ thực ra, khi thằng cha máy chủ hành hạ tôi
(hay chấp nhận tôi) thì máy tính cũng chính là máy chủ. Tôi gục lên bàn viết, cố
hình dung lại những gì mình đã viết về người con gái ấy. Nàng vốn là sự kết
tinh của hết thảy những gian truân trong trần thế. Tôi gặp nàng vào một mùa lá
rụng, mùa thu. Cuộc kỳ ngộ là cũng xảy ra giữa buổi gian truân của trời đất.
Cây lá trên khắp mặt đất là đương bị hao gầy đi từng giây từng phút vì cuộc giằng
co bất phân thắng bại giữa mưa và nắng. Tôi với nàng cũng chỉ kịp nhận ra nhau,
để nói với nhau những lời tinh túy nhất của trần gian. Và nàng lại phải tiếp tục
thất lạc vào cuộc trần ai. Tôi đã dành cả một truyện vừa để viết cho nàng. Và gửi
vào thế giới ảo ấy, thế giới của web, là để may ra nàng đọc được. Ta đã viết
cho em bằng cả trái tim của mình, và giờ
đây thì máy móc đã biến tất cả những gì ta viết
thành mây khói…Tôi gục lên bàn viết, thầm kêu với người con gái tôi yêu.
Rồi lại tiếp tục nhờ thằng cha Gô gồ chuyển những lời chân thành nhất và tha
thiết nhất của tôi lên thằng cha máy chủ của tôi. Giờ tìm lại truyện vừa ấy ở
đâu? Tôi hỏi cũng gần đến cả ngàn lần. Có nghĩa cả buổi sáng ấy tôi chỉ làm mỗi
việc yêu cầu thằng cha máy chủ của tôi hiển thị cho tôi thấy cái truyện vừa ấy.
Câu trả lời là sự im lặng tàn nhẫn.
Cái
thế kỷ tôi đang sống quả là thế kỷ kỳ cục. Con người đem cả hồn phách ra để tạo
nên những sản phẩm thần thánh, và những sản phẩm thần thánh ấy lại quay lại đối
xử tàn nhẫn với con người. Trong cuộc sống, tôi chẳng lạ gì cảnh con người tàn
nhẫn với nhau. Nhưng sự tàn nhẫn của thằng cha máy chủ của tôi là còn hơn cả sự tàn nhẫn của con người. Tôi vẫn
chẳng thể rời cái thế giới ảo này, thế giới của sự vô hồn, tức chẳng thể rời thằng
cha máy chủ của tôi, vì vẫn còn nghĩ tới ngày người tôi yêu nhìn thấy những gì
tôi đã viết cho nàng. Chỉ sợ cứ quan hệ mãi với đám máy móc vô nhân đạo, đến một
lúc nào đó thì tôi có trở thành kẻ tự đánh mất hồn phách của mình hay không?
Qui Nhơn, mùa nắng
2009
Nguyễn Thanh Hiện
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét