Sự
đời như thể trời đề
Thương
bao bạn cũ kẻ về… người đi
Dùng
dằng ngồi dưới cội si
Bởi
trong thầm lặng những gì xót xa
Lời
huyền thoại bay về quê ngoại
Nét
dịu dàng xưa trông vạt áo em
Xóm
Giếng Máng đôi mắt xanh đã gặp
Tuy
không lời, mà anh thao thức trắng đêm
Chiều
Lạc Tân, cụ Đồ Nam ngâm bài Thu Ẩm
Chén
dâng sầu trà Tam Hỷ dâng hương
Ai
quên được nương dâu vàng nắng thắm
Bỗng
Chợ Cầu chinh chiến phủ tang thương
Và
từ đó quê hương mình rát mặt
Lửa
Cồn Tiên tràn ngập xuống Linh Phong
Ký
ức ấy, quyển thơ chưa lời bạt
Vẫn
nhớ thuở nào, nước vội ngăn sông
Rời
Đà Lạt quay về Hòa Khánh
Thoáng
gặp nhau như tỏ chuyện xa xưa
Thời
bom đạn làm chúng mình thất học
Thăm
thẳm một thời… em viết lại chi chưa ?
Linh
Đàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét