Sáng
Chủ Nhật Sài Gòn mưa nhẹ, trời lất phất bụi mưa. Sáng nay đường vắng thật dễ thương,
hàng cây dễ thương, không gian không bụi khói thật dễ thương … Sài Gòn mưa nhẹ,
nhìn mọi thứ đều thấy dễ thương. Lại muốn đi lang thang đâu đó. Nhưng chợt nhớ
buổi họp mặt ra mắt Quán Văn 15 ở 63B Trần Quốc Thảo. Nấu vội cơm cho con gái, mình
chạy đến ngay Café Sống Chậm liền, vậy mà mọi người đã đến khá đông. Loay hoay,
anh Nghị cũng tìm được cho mình chỗ ngồi và ly cà phê sữa đá.
Mới
đầu mình định ra về vì lạ lẫm của ngày đầu tiên đến với Quán Văn. Lâu nay mình
chỉ quen vợ chồng anh Trương văn Dân - Elena, anh Trường Nghị và Ngọc Thơ. À có
hai người nữa mà mình đã từng biết mặt là nhà thơ Lê Thị Kim và bác sỹ Đỗ Hồng
Ngọc. Mình đã bắt gặp hồn thơ Lê Thị Kim khi chọn mua cho mình tập thơ đầu tiên
ngày đầu tiên đặt chân đến đất Sài Gòn. Mình đã từng bắt gặp hình ảnh bác sỹ Đỗ
Hồng Ngọc vì ông là người dùng ca từ của Trịnh - thần tượng của mình mà - để trích
dẫn những thuật ngữ y khoa với giọng văn chân chất, thân tình chia sẻ, vỗ về, nhắn
nhủ mọi người biết quý trọng, chăm sóc sức khỏe từ lúc sơ sinh, vị thành niên
cho đến tuổi xế chiều.
Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời
Tay măng trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may
…
Đọc
Gió Heo May Đã Về mà thấy như có Trịnh ngồi bên cạnh mình ngày nào !
Rồi
có cái gì đấy cuốn hút làm mình không thể dời chân. Những nhà văn, nhà thơ tên
tuổi khác mình đã đọc, đã nghe chứ chưa biết mặt, mọi người đang hội tụ ở đây.
Mình ngẩn người ra khi anh Nghị nhẹ nói tên cho biết từng người. Trời ạ ! nay đang
ngồi trước mặt mình : Chu Trầm Nguyên Minh - tác giả bài thơ Lời Tình Buồn đã được
Vũ Thành An phổ nhạc ngày nào, Thầy Huỳnh Như Phương, Sâm Thương, Lữ Kiều, nhà
thơ Mai Khoa, Đoàn Văn Khánh, Ngô Đình Hải … Mình muốn đến gặp bắt chuyện làm
quen, nhưng sao hơi ngài ngại. Không khéo mình ra cái vẻ “thấy sang bắt quàng làm họ”
mất. Nhìn mọi người trò chuyện cởi mở, chân tình, gần gũi - đúng chất nghệ sỹ,
lãng tử - đã làm mình nghĩ như quen nhau đã lâu rồi, đã làm mình thêm nhớ da diết
phong cách lãng tử ngày xưa của anh Bốn Lương mình.
Giờ
khai mạc, anh Nguyên Minh chủ bút mở lời giới thiệu tập Quán Văn sô 15. Giọng
nói của anh thật dung dị và đáng yêu như con người của Anh. Dáng người người
anh nhỏ nhắn, vậy mà anh có lực hút kinh người, tập hợp được cả lớp trẻ, lớp già,
xưa có, nay có để cùng đến với Quán Văn. LynhBacardi, cô chủ quán Café Sống Chậm
- Sống Chậm để hồn nhiên … hát tặng mọi người. Giọng hát thật lạ mà hay quá. Đặc
biệt tiếng đàn guitar Lê Hưng Tiến và bài hát với giọng trầm của anh làm ấm cả
gian phòng. Rồi đến nhà thơ nữ Lê Thị Kim của mình ngâm bài “Đừng Nhìn Em Như Thế”.
Trời
ạ ! Có lẽ sáng nay mình là người sung sướng nhất, vì mình đã thuộc lòng bài
này.
Đừng nhìn em như thế
Cháy lòng em còn gì
Sự nồng nàn của bể
Cuốn mất hồn em đi
… …
…
Đừng nhìn em như thế
Sự dịu dàng nhường kia
Sẽ làm em chết ngạt
Hết một đời thơ si.
Mình
nhớ Bùi Chí Vinh nói rằng : Nếu tôi có máu của một người làm thương nghiệp, hẳn
tôi sẽ dán nhãn lên thơ KIM hai chữ “dễ
vỡ”. KIM cũng như Thơ của KIM dịu
dàng, đằm thắm. Đọc thơ KIM mình cảm thấy mình thật thanh thản, nhẹ nhàng … Hôm
triển lãm tranh các nữ hoạ sỹ, nghe có tranh của KIM là mình đã đến ngay.
Giao
lưu ra mắt Quán văn 15, chuẩn bị Quán Văn 16 với chủ đề Bên Dòng Sông Seine, BS
Đỗ Hồng Ngọc dí dỏm kể lại chuyện anh Nguyên Minh “bị bệnh phải cấp cứu”
trong chuyến đi Paris vừa rồi, mọi người vừa thương anh Minh, vừa cười nghiêng
ngửa. Mình lại có thêm sự ngạc nhiên, khâm phục phong cách gần gũi của anh Đỗ Hồng
Ngọc cũng như của mọi người ở đây.
Gặp
được những người mình ngưỡng mộ, bỗng thấy cuộc đời đáng yêu làm sao. Mình thầm
hỏi mình chẳng có chút tài sản thơ văn ra hồn nào, lắm khi còn lơ mơ, lãng
đãng “có khi ngơ ngác giữa đời thường
không biêt mình là ai?” Gặp những tâm
hồn “đồ sộ” đang ở trước mặt mình, mình chẳng biết mình đang lạc vào đâu !?
Nhìn mọi người hồn nhiên trước bụi bặm của đời thường, mình tự nhủ :
Cứ
mặc kệ ngoài kia những ồn ào, chật chội, lấn chen … mình đã có nơi trú ẩn trong
thế giới tưởng vọng dấu yêu : Bầu trời, nhành hoa, ngọn cỏ, cánh chim, giòng
sông, khóm trúc, hạt nắng, giọt mưa … cùng trái tim mở ra ngây dại hát lời tự
tình :
Khi chúng mình yêu nhau
Hạnh phúc đến từ đâu
Nở trên ngón tay
Đậu trên đôi mày
Sáng trong vòng nguyệt
Em một mình
Cười hát vu vơ …
(thơ Lê Thị Kim)
21.07.2013
MoNa - Khóa lớp 1970 - 1977
Cựu HS QuangTrung BinhKhe
Cùng với nhà thơ Lê Thị Kim
Cùng với LynhBacardi - Chủ quán Café Sống Chậm
Cùng với Ngọc Thơ
Cùng với anh Trương Văn Dân và TS Bùi Thanh Truyền
Nguyên Minh - Chủ biên Quán Văn và họa sĩ Nguyễn Sông Ba
Nhà thơ nữ Thành Nhân
Nhà thơ nữ Lê Thị Kim
Nguyễn Công Thụ
Nguyễn Hữu Duyên
Bs Đỗ Hồng Ngọc kể chuyện Nguyên Minh du Tây
Hoàng Dũng - Nguyễn Thị Từ Huy
HuynhNhu Phuong, HongNgoc, ChuTramNguyenMinh, SamThuong
Vợ chồng Cao Quảng Văn, Nguyễn Sông Ba và Nguyên Minh
Nhà thơ nữ Mai Khoa và phu quân
Elena và Thanh Thủy (hội quán các bà mẹ)
Ngọc Thơ - Thanh Thủy
Nhà thơ Ngô Đình hải
Thành Nhân - Mỹ lệ - Nguyễn Hữu Duyên - Nguyễn Công Thụ
Từ Hoài Tấn - Lê Hưng Tiến
Trời ạ! Đến nay mới biết Monalisa là bạn xưa của tui? Vậy còn Cá Lia Thia là ai đây!?
Trả lờiXóa@An Danh quơi!(“Ấn” đại đi cứ “Ẩn” quài, hồn hông nhập bóng …lõng le sầu đời nè!)
Xóa“Chim …Chèo Bẻo”_ “Cá…Lia Thia”
Một nhà Nẫu_ “Muốn quay dzìa núi” nhớ…Hầm Hô đong đầy đấy!
Đừng ẩn nữa nghe…nậu!
@Đọc bài dziết của Chị nàng chim “Mona Bẻo”, đọng đầy xúc cảm bữa họp mặt “Quán Văn 015”!Dzẫy hôm ấy, dzìa có bị ướt “bụi mưa”…lộp bộp hông Bẻo chị?Chúc dzui nghen!
Trả lờiXóaBài tường thuật của Monalisa rất thực, có tình.
Trả lờiXóaChúc mừng ông Nghị mới tuyển một PV nhiệt tình với chuyện vác tù và. Cứ đẩy em bơi ra xa dòng sông lớn, dẹp bỏ cái phao bằng cây chuối đi, Em không chết đuối đâu mà sợ.
Tìm một người cùng ra sức vác tù và !?
XóaĐúng là đốt đuốc đi khắp hang cùng ngõ hẹp !
Đã lô nguyên hình mâp rôi ,ân gì nưa...hichic. Anh Dũng ơi tha cho em ,thư nhât là em lùn lăm kg vác đươc tù và ,thư hai em hông biêt bơi nên tôi nghiêp đưng cho em ra dòng sông lơn sẽ mât xác đó anh...Sơ quá em ân tiêp bây giơ.
Trả lờiXóaCảm ơn Ngọc Thơ,chị vê mưa vân nhẹ...đủ đê lang thang vê nhà "môt mình cươi hát vu vơ"
Trả lờiXóa