- Được cái con la hán này tạp ăn lắm! – Thắng, em vợ tôi, giọng hồ hởi nói tiếp –
Anh biết không, mỗi lần em cho nó ăn, nó lượn lên, lượn xuống ra chiều thích
thú lắm. Ăn xong, nó gật gật cái đầu ra vẻ biết ơn. Lạ thật, cái giống này cũng
khôn chi lạ!
Tôi
nghe chỉ mà nghe. Quả thật, tôi chẳng có cái thú nuôi cá cảnh. Vả lại, thời
gian đối với tôi, ngoài chuyện đi dạy ở trường, về nhà, tôi còn phải bươn chải,
kiếm tiền lo cho con, cho vợ. Hết đi kèm ở Liên Chiểu, đến Ngũ Hành Sơn, hết Hải
Châu tới Cẩm Lệ. Tôi tất bật, nên đâu còn thời gian thưởng thức thú vui cá cảnh.
Mặt khác, tôi thú thật là tôi chẳng có tí kinh nghiệm gì về việc nuôi cá cảnh;
không có kinh nghiệm thì dễ gì nuôi! Cá cảnh đắt giá lên tới 5, 7 triệu một
con, chớ đâu có phải củ sắn luộc đâu. Bằng cả tháng lương của tôi, chớ chẳng
chơi đâu. Chưa hết, ngoài chuyện lo cho cá ăn, làm vệ sinh hồ, gắn ống ôxy, lọc
nước, còn biết bao công đoạn phức tạp. Mà những việc ấy đối với tôi như là cực
hình vì thời gian đâu nhàn nhã.
Nhìn
con la hán đang bơi, ra bộ biết ơn khi được ăn những miếng thịt bò, tôi nghĩ lời
của cậu em vợ có cái đúng. Rồi cậu em tôi khoe với tôi là từ khi có con la hán
này, gia đình cậu vui lắm. Trước đây, vợ của cậu không thích hát, dù cô ấy dạy
nhạc ở một trường tiểu học. Phụ huynh than phiền, học sinh thấy chán môn nhạc,
hiệu trưởng phê bình…, nhưng cô ấy chẳng tỏ vẻ đam mê âm nhạc. Thế nhưng, từ
ngày có con la hán, vợ cậu ta bắt đầu hát hò. Lạ lắm, giọng cô ấy càng ngày
càng hay ra. Khi nấu ăn, cô ấy cũng vui vẻ hát, có lúc vừa ăn vừa hát. Đặc biệt,
khi làm vệ sinh, cô ấy cũng cất tiếng hát khe khẽ. Luôn miệng hát. Cô ấy hát
vui theo mùa. Vui ra phết. Mùa nào có bài hát ấy, đúng đề tài. Dần dần, cô đi
hát thêm trong các lễ cưới. Thu nhập cũng tăng dần lên. Đời sống ngày càng khấm
khá. Rồi đùng một cái, cậu em tôi hí hửng khoe với tôi rằng cậu ta được lãnh đạo
cất nhắc lên làm trưởng phòng.
Công
việc cậu em tôi cũng chẳng khó gì. Là trưởng phòng, suốt ngày chỉ đi họp. Mọi
việc có cấp dưới phụ trách từng bộ phận lo. Cậu ta chỉ có việc đọc lướt công
văn, tài liệu, còn thì chỉ có ký các giấy tờ. Hàng tuần công văn cao hàng tấc.
Lỡ hôm nào văn thư ốm, cậu cũng chẳng biết hết nội dung các công văn đi, đến được.
Nhưng, cậu em tôi cho rằng chẳng có gì mệt óc cả. Nếu có mệt là chẳng biết mình
phải làm gì trước, làm gì sau. Công việc lúc thì thấy trọng tâm, lúc thì then
chốt, lúc thì cốt lõi, lúc thì cơ bản… Đủ thứ quan trọng! Lúc thì thi đua phong
trào này, phong trào nọ. Công việc nói thế cũng có lúc làm cho con người mệt mỏi.
Có khi, cậu em tôi than: “Em cứ tưởng làm trưởng phòng là phải có kế hoạch đột
phá để công việc tiến triển. Ai ngờ công việc cứ phải làm theo sự chỉ đạo của cấp
trên. Nếu vậy, thì ai làm trưởng phòng cũng được. Không biết em có hồ đồ
không?”. Tôi cười trừ. Ngẫm lời nói của cậu ấy cũng có cái đúng. Không mợ chợ
cũng đông kia mà. Kể cả tôi ở cõi đời này.
Hồi
còn trẻ, khi bước vào nghề dạy học, tôi nghĩ mình ghê gớm lắm. Chữ nghĩa như thấm
vào da thịt, toát ra ngoài. Có thời, chữ nghĩa làm xơ xác mướp thân xác tôi.
Nhìn là biết tôi đam mê nghề dạy học đến cỡ nào. Này nhé, chiếc xe đạp cà rịch
cà tàng, lốp phải bó, may lại triên, như thế mới là người chuyên chở chữ nghĩa
đầy tính giai cấp tiên tiến. Chưa hết, là nhà giáo phải thanh bần, nghĩa là sống
khổ sở mà vẫn lạc quan, ra vẻ trí thức của thời đại. Không thanh bần cũng không
được. Nhà giáo chúng tôi, một thời, cùng nhóm với nhà văn, nhà thơ, nhà báo và…
nhà nghèo.
Cuộc
đời mãi là chuỗi thời gian của công việc. Và tôi mãi là thầy giáo dạy Trung học
cơ sở. Bạn tôi, có đứa phấn đấu làm hiệu trưởng, có đứa bỏ nghề, hoặc chuyển
ngành nghề, kiếm việc làm có thu nhập khá hơn nghề dạy học. Mấy đứa rời khỏi
nghề dạy khỏi phải nói. Chúng dóc tướng lắm. Những lần gặp mặt nhau, chúng thường
chép miệng như thể thông cảm cho tôi phải chịu kiếp làm anh giáo “quèn”. Nhiều
lúc tôi thấy rõ chúng thương hại tôi. Thôi, kệ chúng! Còn những thằng bạn làm
hiệu trưởng, mỗi lần gặp nhau cũng có chút thông cảm cho nhau. Bởi cùng ngành
nghề mà. Chúng tôi hiểu rõ nỗi khổ của nhau trong nghề. Trực tiếp giảng dạy có
cái cực của giảng dạy. Làm hiệu trưởng có cái cực của hiệu trưởng. Chúng tôi đều
cảm nhận được cuộc họp nào ở các trường cũng từng ấy thứ việc. Một mớ công văn
phải phổ biến cho giáo viên. Không thể không phổ biến. Còn phải ghi vào biên bản
để làm chứng cứ khi có sự cố, hoặc ở trên về kiểm tra, đánh giá, xếp loại… Nào
là phong trào thi đua dạy tốt, học tốt, thi học sinh giỏi, hội khỏe Phù Đổng,
phòng chống thuốc lá, phòng chống HIV/AIDS, phòng chống tệ nạn xã hội, giữ vệ
sinh môi trường, thực hiện việc tiết kiệm điện, tiết kiệm nước, thi vẽ tranh về
thành phố thân yêu, thi viết thư UPU, thi giải toán trên mạng, thi soạn bài giảng
E-learning… luôn thúc giục chúng tôi. Rất nhiều thứ. Có những thứ không đâu vào
đâu. Biết không liên quan đến chất lượng dạy và học mà vẫn phải làm, phải thực
hiện. Không làm thì bị cấp trên phê bình dù cấp trên biết việc đó là không cần
thiết.
Tiếng
cậu em làm tôi thức tỉnh:
-
Nè! Anh xem chữ trên mình con la hán đẹp không? – Vừa nói cậu ta vừa chỉ con cá
đang lượn nhẹ trong hồ. Không đợi tôi trả lời, cậu ta hỏi tiếp – Theo anh, đây
là những chữ gì?
Tôi
nhìn kĩ con cá. Đèn điện chiếu sáng, nước đang được lọc. Con cá ung dung đớp những
lát thịt bò. Trên thân nó hiện lên dòng chữ. Mỗi bên có bốn chữ thì phải. Chữ ẩn
hiện như thư pháp. Lúc tôi thấy như chữ Quốc ngữ, lúc như chữ Hán, lúc thì như
chữ Ả-rập. Tôi vẫn không thể hiểu đó là những chữ gì. Gọi là chữ Hán cũng không
phải vì không lẽ mình là người Việt lại sính chữ Hán nên cho nó là chữ Hán.
Không lẽ cái tư tưởng lệ thuộc văn hóa Tàu vẫn còn trong đầu óc của tôi. Nhiều
lần tôi thầm nghĩ cớ sao một số người chẳng biết một tí gì về chữ Hán, lại treo
trong nhà một số chữ Hán như ra vẻ quân tử? Cớ sao một số đền, chùa, đình, miếu
mới xây dựng, hoặc tu sửa lại vẫn để câu đối viết bằng chữ Hán? Sao không là chữ
Quốc ngữ để ai cũng có thể đọc được, ai cũng có thể biết được?
Bỗng
có tiếng điện thoại reo. Cậu em tôi xin lỗi tôi. Cậu nghe máy. Tôi nghe tiếng cậu
nó. “Được!… Nếu được giá thì tôi để cho anh. Hẹn mai gặp lại”. Khi tắt điện
xong, cậu ta khoe với tôi: “Có một đại gia muốn mua con la hán này để lấy hên.
Mai họ đến xem”…
Bẵng
đi một thời gian, một buổi sáng chủ nhật, tôi vừa ngủ dậy, có tin nhắn. Tôi vội
mở. Cậu em nhắn tin mời tôi uống cà phê. Vệ sinh, mặc áo quần xong, tôi đến chỗ
hẹn. Đến nơi, tôi thấy cậu em tôi ngồi cùng bốn người khác. Sau khi bắt tay các
vị khách, tôi được cậu em giới thiệu họ là những người có máu đam mê cá cảnh,
đang săn lùng cá lạ. Cái mốt chơi cá cảnh hiện nay thật là lạ. Cá cảnh cũng có
thời. Mỗi thời, mỗi khác. Lúc thì cá rồng, lúc thì cá dĩa, lúc thì cá mập… Tôi
ngồi nghe họ bàn chuyện cá cảnh. Ngẫm lại mình sao “lạc hậu” thế không biết.
Không có cái thú nuôi cá cảnh thì quả là chẳng sành điệu, chẳng sang trọng
trong thời buổi hiện nay. Nhà cửa cao ráo rồi, đẹp sang rồi thì phải có hồ cá
trong nhà cho hợp phong thủy. Có thế mới đúng điệu của kẻ có của. Mà có của,
giàu có, ai không kính nể. Khối kẻ gặp thời, tiền vào tiền ra, trở nên giàu có,
người ngoài nhìn vào muốn lé cả mắt. Tôi như lạc lỏng giữa những người cùng
bàn.
Chuyện
qua chuyện lại cũng là chuyện cá. Rồi chia tay. Cậu em tôi rủ tôi về nhà cậu.
Cũng lâu hơn cả tháng thì phải, tôi chưa ghé nhà cậu, nên nhận lời. Tôi điện về
nhà cho vợ biết là tôi ghé nhà cậu, tiện thể thăm ba mẹ vợ, chẳng là nhà em vợ
tôi sát bên nhà ba mẹ vợ.
Đến
nhà cậu em vợ, tôi vừa dựng xe vừa nói: “Chắc cậu mi khoe cá với anh?”.
Cậu
em tôi cười hề hề: “Anh biết cả rồi mà còn hỏi”. Rồi cậu ta dẫn tôi đến hồ cá.
Cậu khoe: “Anh thấy con la hán đẹp không?”
Tôi
hỏi lại: “Mới mua con khác hả?”.
Cậu
em vợ tôi chép miệng: “Đâu có mua bán gì. Vẫn con cũ. Lần trước, tưởng bán được,
ai dè họ trả bèo quá. Với lại, khi họ đến xem cá, xem đi xem lại, cuối cùng lại
nói thích nuôi cá mập chớ không phải là la hán. Thôi, đành chịu vậy”.
Tôi
an ủi: “Cậu mi chịu thế là được đấy. Nuôi con chi cũng có duyên với mình thì mới
nuôi được. Nó không muốn xa mình thì bán sao cho đành”.
Nghe
tôi nói thế, cậu em tôi tiếp lời: “Mà con này cũng lạ lắm anh à. Nghe nói bán,
nó không chịu ăn. Hai, ba ngày sau nó mới chịu ăn lại. Nghĩ cũng tội”.
Vừa
nghe cậu em phân trần, tôi vừa nhìn con la hán. Nhìn kĩ nó, tôi thấy hiện lên
những dòng chữ thật đẹp. Cả hai bên mình cá đều có chữ. Tôi loáng thoáng thấy
những chữ. Lúc là chữ này, lúc là chữ nọ. Tôi không dám khẳng định đó là những
chữ gì. Cậu em tôi chỉ vào mình cá, nói:
-
Anh có thấy chữ trên mình nó không?
-
Ừ, có thấy.
-
Hồi mới nhìn những chữ ấy, em hoa cả mắt. Em thấy như những chữ trong công văn,
giấy tờ ở cơ quan. Nhưng rồi dần dần cũng quen. Và từ đó, đối với em con la hán
mang trên mình nó những chữ thật là ý nghĩa. Anh thấy bên này có bốn chữ “phúc
lộc thọ toàn” không? Tuyệt quá phải không anh?
Tôi
nhìn theo tay cậu em chỉ thấy loáng thoáng. Lúc con cá bơi ngược lại thì cậu em
tôi nói đó là “tấn tài tấn lộc”. Tôi nhìn thấy loáng thoáng, có lẽ là “tấn tài
tấn lộc”. Tôi nói:
-
Cá có những chữ như thế chắc là cá quí, Xin chúc mừng!
Nói
xong, tôi loáng thoáng thấy đâu đó những chữ, những chữ như làm nát đầu tôi. Những
chữ la liệt trong giáo án của tôi. Rồi tôi thấy lúc thì “từ, bi, hỉ, xả”, lúc
thì “công bằng, bác ái”, lúc thì “anh hùng, liệt sĩ”, lúc thì “vì nước, vì
dân”…
Tôi
chưa kịp định hình đó là những chữ gì, thì cậu em tôi tiếp lời:
-
Từ ngày phát tín hiệu chữ nghĩa, con la hán chẳng ăn thứ gì cả. Lạ lắm anh à! Một
buổi sáng, như lệ thường, em bỏ thịt bò vào cho nó ăn, nó bơi bơi lên đớp.
Nhưng không hiểu sao, nó lại nhả ra. Em tưởng nó ớn thịt bò, nên vớt ra và kiếm
cá con, tôm con cho nó. Nhưng nó chẳng thèm đụng đến tôm, cá. Em nghĩ nó có bệnh,
lo muốn chết. Nhưng nó vẫn khỏe. Em tìm thức ăn cao cấp dành cho cá cảnh nhập từ
Singapore, Nhật bản, nhưng nó cũng chẳng thèm để ý đến. Kể từ đó, nó không thèm
ăn gì cả. Dù không ăn, nó vẫn cứ lớn. Đặc biệt, trên mình nó càng ngày càng đổi
màu sắc. Mà thật là kì lạ. Mỗi người nhìn cá đều thấy chữ mỗi khác. Không ai giống
ai cả.
Nghe
cậu em kể vậy, tôi chỉ làm im. Biết nói gì cho phải…
Tin
con cá la hán có những chữ đẹp trên thân mình lan truyền. Ai cũng đến xem. Từ
ngày con cá trổ mã, phát tín hiệu chữ nghĩa, cậu em tôi bận thêm. Ngoài công việc
ở cơ quan, khi về nhà, cậu em tôi phải tiếp những vị khách hiếu kì. Cậu ta phấn
khởi lắm vì ai ai cũng trầm trồ khen cậu có con cá có một không hai. Con cá quả
là kì lạ. Ai cũng thấy niềm ao ước của mình hiện trên thân con cá. Nếu bạn là
người buôn bán, dù buôn bán lớn hay nhỏ, nếu nhìn vào thân cá thì sẽ đọc được
dòng chữ “buôn may, bán đắt” ở bên này, còn bên kia chắc là dòng chữ “phi
thương bất phú”. Nếu bạn là cán bộ tốt thì chắc hiện lên những chữ “cần, kiệm,
liêm, chính”, “chí công vô tư”
trên thân cá. Nếu bạn là cán bộ xấu, những chữ “cướp đêm là giặc…”, “miệng quan
trôn trẻ” sẽ hiện lên lấp lánh, nhưng người khác chẳng đọc được những chữ ấy vì
bị khúc xạ ánh sáng. Nếu bạn là người có quan tâm đến thời cuộc, chắc các bạn sẽ
đọc được những chữ “độc lập, tự do”, “dân chủ, cộng hòa”… Rất nhiều chữ để bạn
tưởng tượng cho thỏa lòng ao ước của bạn…
Một
hôm, gần sáng, nằm bên vợ, tôi chợt thức giấc bởi tiếng gọi của vợ: “Ba điện em
hồi hôm, nói hôm nay là giỗ Nội. Trưa đi dạy về qua luôn nghe”. Tôi ôm vợ, nói
yêu: “Biết rồi! Em về trước lo nấu nướng nghe”. Tôi trở mình, hôn trán vợ, rồi
dậy.
Hôm
ấy, tôi trống tiết 3. Tôi xuống thư viện đọc báo mạng. Tôi mở máy. Tìm trang
tin đọc. Vẫn vụ Tiên Lãng. Đã có kết luận của Thủ tướng. Ai đúng, ai sai thì đã
rõ. Trong tôi lóe lên dòng chữ trên mình cá la hán: “Hoa cải Tiên Lãng”, “Dân
cày có ruộng”. Tôi chuyển qua tin khác. Lại tin Bộ ngoại giao lên án hành động
Trung quốc xâm phạm chủ quyền Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa.
Tôi như thấy dòng chữ “Hoàng Sa, Trường Sa”, “Tổ quốc Việt Nam”, rồi đến các chữ
“Bản Giốc, Cà Mau”, “Con Lạc, Cháu Hồng”…
Hết
giờ dạy, tôi bần thần. Về nhà ba mẹ vợ cũng kịp giờ. Ăn giỗ xong, tôi xin phép
về sớm để chiều đi kèm thêm. Tôi chẳng trò chuyện gì được với cậu em.
Tối
về, trong bữa ăn, thằng con tôi nói:
-
Ba ơi, cậu phóng sinh con la hán rồi.
Tôi
hỏi:
-
Sao lại phóng sinh?
Thằng
con tôi nói tiếp:
-
Dạ, con nghe cậu nói con cá khôn quá, ai nghĩ gì thì trên mình nó hiện ra chữ ấy.
Cậu sợ liên lụy chữ nghĩa, nên cậu phóng sinh để cầu an.
Nghe
con tôi nói vậy, tôi giật mình. Chữ nghĩa ơi! Có sống được không? Sao khổ thế
không biết?
Phan Trang Hy
Quán Văn số 008 – Tháng
9.2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét