Có
một anh lính cứu hỏa tình nguyện (volunteer fireman) kể lại một bài học trong đời
mình mà anh ghi nhớ mãi. Anh Mark Bezos là một người luôn mang trong tim một lý
tưởng muốn giúp người và phục vụ cho đời. Anh là một trong những người đứng đầu
của một tổ chức thiện nguyện lấy tên Robin Hood ở thành phố New York, với mục
đích chống nghèo đói và giúp đở những người bất hạnh. Và ngoài công việc ấy,
trong những giờ rảnh anh lại tham gia vào một đội cứu hỏa tình nguyện trong
vùng.
A volunteer firefighter told a life lesson that he would always
remember. Mark Bezos was a man with a passion - to help people and to serve his
community. He was one of the lead people in a charity organization named Robin
Hood in New York City, with the mission to fight against poverty, hunger, and
to help the unfortunate. Besides this job, in his spare time Mark would join a
local group of volunteer firefighters.
Anh
kể lại vụ chữa cháy đầu tiên của anh xảy ra vào một đêm khuya mùa đông, và bài
học ấy anh vẫn còn ghi nhớ mãi. Những người lính cứu hỏa tình nguyện ai cũng rất
là hăng say, mỗi khi có vụ cháy nào thì ai cũng muốn mình sẽ là người anh hùng
xông vào căn nhà đang bốc lữa để cứu nạn nhân, hoặc được làm một việc gì đó thật
quan trọng.
His first mission happened on a winter night, and it was a deeply
ingrained lesson. All the volunteer firefighters were very enthusiastic. When
there was a fire, everyone would want to be the hero to enter the house and
save the victim, or at least to carry out some important tasks.
Lần
ấy, khi anh vừa đến nơi xảy ra cuộc cháy, thì đã có một người lính cứu hỏa tình
nguyện khác đến trước anh rồi. Bên ngoài là cô chủ nhà đang đứng với vị lính Chỉ
Huy chữa cháy, cô ta che dù, đứng chân không, dưới cơn mưa lạnh, vẽ mặt rất
hoang mang. Vị Chỉ Huy ra lệnh cho người
lính Cứu Hỏa đến đầu tiên, xông vào căn nhà đang cháy để cứu con chó thân yêu của
cô chủ nhà đang còn bị mắc kẹt bên trong. Anh Bezos cảm thấy một sự ganh tỵ nổi
lên trong lòng, phải chi anh đến sớm hơn một chút thôi thì mình đã là một vị
anh hùng rồi, và suốt đời anh sẽ có thể kể lại cho người khác nghe về hành động
dũng cảm và đầy nghĩa hiệp này của mình.
By the time he arrived, another firefighter had come before him.
Outside the house was the owner standing next to the captain. She was carrying
an umbrella, barefoot in the cold rain. Her face appeared to be lost and
frightened. The captain told the first firefighter to enter the house to save
the owner's beloved dog, which was still trapped inside. Bezos felt a sudden
surge of jealousy. Had he come a bit sooner, he could have been a hero, and
then for the rest of his life he could brag with everyone the story about his
heroic act.
Đến
phiên anh, vị Chỉ Huy quay sang nói “Bezos, tôi muốn anh vào trong căn nhà ấy,
lên lầu, vào trong phòng ngủ để lấy cho cô ấy một đôi giày!” Một đôi giày! Tuy
không hài lòng lắm, nhưng anh cũng nghe theo lệnh, đi vào căn nhà, lúc ấy lửa
cũng đã được dập tắt gần hết, lên lầu và tìm một đôi giày. Tuy làm nhưng trong
lòng anh cảm thấy mình chẳng là một vị “anh hùng” chút nào hết! Và lẽ dĩ nhiên,
khi mang đôi giày ra ngoài, anh thấy cô chủ đang mừng rỡ ôm con chó của mình,
và thờ ơ với đôi giày mà anh mang ra cho cô ta.
When it was his turn, the captain said, "Bezos, I want you to
enter the house, go upstairs, go into her bedroom and get her a pair of
shoes!" A pair of shoes! Although he was not very happy, Bezos followed
the command. He entered the house. The fire by then had been extinguished. He
went upstairs and found the shoes. Even though he did it, Bezos did not feel
like a "hero" at all! And of course, when he brought them out, he saw
the owner happily holding her dog, barely paying attention to the shoes that he
brought for her.
Vài
tuần sau đó, đội cứu hỏa của anh nhận được một lá thơ cám ơn thật chân thành của
người chủ nhà về những hành động can đảm và sự chăm sóc của mọi người đối với
cô ta. Và cô viết, hành động biểu lộ
tình thương sâu sắc nhất mà cô ghi nhận được, là có một người nào đó hôm ấy đã
mang ra cho cô một đôi giày khi cô đứng dưới cơn mưa lạnh. Và đó là điều mà cô
sẽ trân quý và ghi nhớ mãi suốt đời mình.
A few weeks later, the firefighter team received a thanking letter
from the owner for the courageous acts and everyone's care for her. She wrote,
the gesture that revealed the most profound compassion was when someone brought
her a pair of shoes while she was standing in the cold rain. It was the thing
that she appreciated most and would remember for the rest of her life.
Anh
Bezos chia sẻ, đó là một bài học rất lớn trong đời anh. Trong sự nghiệp giúp
người và giúp đời, anh đã từng chứng kiến từ những dự án, việc làm to tát giúp
thật nhiều người, cho đến những hành động nhỏ nhặt chăm sóc cho một cá nhân. Và
điều mà anh học được là: tất cả đều quan trọng như nhau. They all matter. Chúng
ta đừng chờ đợi. Đừng đợi đến khi nào mình thật giàu có mới có thể đóng góp, đừng
chờ ta phải có một dự án to lớn giúp trăm ngàn người mới thi hành… chúng ta đều có thể đóng góp cho đời bằng
tình thương chân thật của mình. Cuộc đời ít khi nào cho ta có cơ hội để trở
thành một vị anh hùng, nhưng lúc nào cũng có nhiều dịp để giúp ta làm vơi bớt
khổ đau của kẻ khác…
Nguồn : NguyenDuyNhien's blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét