Mười
bảy tuổi, Cô rời xa quê lên Tây
nguyên làm công nhân ... nhờ viết chữ đẹp nên Cô được chọn về phòng vẽ Bản đồ. Tổ
trưởng của Cô là người miền Nam nói rặt giọng Sài gòn nghe rất lạ tai, những lúc rảnh rỗi Cô hay khều chuyện cho anh nói : “mái bai” (máy bay), “anh Sáo” (anh Sáu)
... Cô nghịch ngợm đưa bàn tay ra hỏi “cái gì đây” anh nói liền
“cái tai” cô cười như nắc nẻ ... Anh rất hiền, đôi mắt to nhân hậu, đặc biệt tiếng đàn classic của anh đã làm tim cô tan vỡ. Ở
tập thể nên đêm đến anh ôm guitar ra ngồi ngoài balcon là Cô mon men đến gần, Cô quên hết chung quanh cứ ngồi như thế đến tận khuya,
bài nào anh đàn Cô cũng hát theo ... thỉnh thoảng anh tập cho Cô đàn (Cô không chịu học nốt mà
chỉ học gam thôi). Anh lớn hơn Cô 8 tuổi, đã có gia đình và đã chia tay ... Cô chẳng quan tâm điều đó làm gì, anh là ai mặc kệ miễn mỗi tối đàn cho Cô nghe và đệm cho
Cô hát là được … thấm
thoát đã 2 năm trôi qua, mọi người đều biết Cô yêu.
Cô chẳng có gì bí mật hay đáng xấu hổ
trong cách yêu của cô : Cô là người hay làm dáng nhưng không phải là người vô
tâm, là một người nhiều
đòi hỏi nhưng không phải là người ích kỷ. Cô được nuông chìu từ bé nhưng không phải là người hoàn
toàn hư hỏng, Cô hấp tấp hời hợt nhưng Cô có khiếu hài hước
... Cô có chút kiêu ngạo, có chút tự ty nhưng không gò bó, không giả tạo, Cô hồn nhiên, vui vẻ, sinh động, không suy nghĩ thâm sâu, Cô luôn trân trọng tình cảm bạn
bè cũ và mới. Với tình yêu Cô vô tư đón nhận không tính toán,
không e dè, không che dấu, nhẹ nhàng như lau sậy đồi hoang chờ chút gió lao xao để rồi
im lặng ...
Việc gì đến thì phải đến
: Dịp Tết Cô về quê trong bữa cơm sum họp gia đình,
người anh Cả hỏi : "Nghe trên đó em quen với thằng H hả ? Nó làm gì?” Cô lí nhí : "Dạ ảnh vẽ" (là vẽ bản đồ ấy mà). Anh Cả gắt giọng : "Ngoài vẽ ra nó biết làm gì nữa?” Cô run rẩy
: "Dạ ảnh biết đàn”. Anh Cả đập
tay xuống cái rầm, thôi thì cơm canh chén đũa ... run bần bật theo Cô, cả nhà ai nấy im thin thít và nhìn Cô “con này hư”.
Anh Cả nói như một mệnh lệnh : "Một là về quê, hai là xin đi học Đại học”. Hết mấy ngày Tết Cô trở lại Tây nguyên chọn mệnh
lệnh thứ 2 là đi học. Ngày Cô đi sáng sớm sương mù còn dày đặc anh Trưởng phòng
tiễn Cô xuôi con dốc xuống bến xe, anh cứ hát mãi một câu “Từ lúc đưa em về là biết xa nghìn
trùng ...”,
anh khóc và nắm chặt tay Cô cho đến khi xe lăn bánh.
Cô chưa kịp buồn vì còn mãi lo sợ cho nơi chốn lạ quê người,
xứ phồn hoa đô thị ấy biết Cô có sống nổi không?
vì là đứa em ngoan hiền nên phải đi thôi.
KyHap
Khóa 6 QuangTrung
BinhKhe
Chuyện kể rất tự nhiên dễ thương như sương như khói nhẹ tênh , mong manh và đáng yêu.( Nhưng biết nghe lời anh là...tốt đấy!)
Trả lờiXóaCảm ơn Thỏ con nhé...Lúc đó có lẽ TY chưa sâu đậm nên Cô ta nghe lời anh Cả quên mất anh chàng "biết vẽ ,biết đàn" ấy mà đi 1 mạch đến tận bi giờ...thấy có lỗi nên Cô ta kể tội mình đó TC.
Trả lờiXóaNhư Cánh Vạc Bay - .
Trả lờiXóaTừ lúc đưa em về …
Là biết xa nghìn trùng
…
[youtube]http://youtu.be/-GEymsuPhv8[/youtube]
Nghe clip Như cánh vạc bay muốn khóc quá ĐĐĐL ơi.Thanks.
Trả lờiXóaVô tình hay hữu ý tác giả đã dẫn người đọc tìm đến cảm xúc cần có bằng đoạn nhạc kinh điển như một thành ngữ... “Từ lúc đưa em về là biết xa nghìn trùng ...”,như một điệp khúc nhắc đi nhắc lại trong tâm tưởng những ai đã từng nghe Như Cánh Vạc Bay" .Cảm xúc câu chuyện thật khó tả; Cô gái chưa biết nỗi buồn của tình yêu còn chàng trai thì thầm hi vọng sẽ không có một ngày tiễn em vào nơi xa nghìn trùng ấy ....
Trả lờiXóa