Sáng nay đi cùng với Đức thăm Hội quán Trịnh Công Sơn. Cũng
như bao lần ghé thăm trước, cứ nghe lòng rưng rưng muốn khóc, thương Trịnh đến
thắt lòng. Chẳng hiểu giữa tôi và Trịnh có gì mà thấy như Trịnh thật gần,:thấy
Trịnh hình như hiểu tôi đến cặn kẽ nên mới viết những ca từ như để chỉ viết
cho riêng tôi. Ở trong cõi mênh mông vô thường, cõi thiền của Trịnh, tôi chưa
đủ thâm sâu để hiểu được cái thế giới cao siêu ấy. Nhưng hết thảy những
bản nhạc của Trịnh có lúc làm tôi reo vui "Em
20 tuổi em là nắng, em 20 tuổi em là mưa. SG nắng mưa em nào biết, cho em bây
giờ mắt tình đưa ...." có lúc tôi hắt hiu vàng vọt như
nắng chiều giữa SG lẻ loi cô quạnh "Chiều
nay em ra phố về thấy lòng mình là bãi hoang, đèn soi trong đêm rã rời, ngày đi
đêm tới trăm tiếng mơ hồ..."
Trịnh ơi ! tôi đã hát nhạc của ông từ năm lên mười và đã yêu ông từ
ngày ấy. Một con bé
còn đi chân đất nhảy lò cò với chúng bạn ở một tỉnh quê mùa nhất nước, ở một
huyện mà thời cha ông chỉ có quan võ chứ không có quan văn. Lần đầu tiên nghe
radio phát bài Ướt mi là tôi đã yêu ông rồi, tôi ước được gặp ông và được ông
bế trên tay để tôi hát cho ông nghe bài hát này. Không hiểu lúc ấy tôi đã biết
yêu chưa, nhưng khi hát bài này tôi đã khóc ... Lớn lên, vô tình tôi lại
vào SG lập nghiệp, có dịp gặp ông ngoài đời, hiểu được một phần nhỏ về con
người ông, tôi càng yêu ông hơn. Tôi biết không ít những
sáng tác của ông cả trước và sau giải phóng. Những bài tình ca của ông lúc nào tôi cũng bắt gặp mình ở đó. Cứ như là ông viết giúp tôi. Mà không,
ông viết cho một mình tôi hát thì phải.
Ngày ông mất, mọi người đổ về Hai Bà Trưng (nhà của ông),
còn tôi chạy ra Bình Quới nơi ông đã tâm huyết tìm một nơi chốn để
bạn bè ngồi bên nhau chia sẻ ..., nhưng chưa hoàn thành thì ông đã ra
đi. Tôi mắc võng nằm dưới hàng cây ông trồng, đâu đây nghe thật nhỏ "Thôi về đi đường trần đâu có gì, tóc
xanh mấy mùa ..." tôi khóc cho đến lúc tắt nắng, tôi thương và
giận ông vô cùng vì ông bỏ mọi người ra đi đột ngột. Tôi giận tôi ở giữa SG mà
những ngày ông nằm BV tôi không hề biết, tôi đã không nhìn được ông lần cuối ...
Tôi không nhớ mình đã khóc bao lâu sau khi ông mất. Tôi đã ghen tỵ với người được diễm phúc chăm sóc ông những
ngày ông bệnh.
Tôi chạy tìm ông trong các tiệm sách, tôi mua tất cả những gì nói về ông
(sách cũ, sách mới, lớn, nhỏ ...) Tôi muốn tìm thấy ông, những
gì còn sót lại trên đời này ... dễ hiểu thôi mà, chẳng phải tôi đã yêu ông thầm lặng suốt 40 năm qua rồi sao. Tôi yêu nhạc của ông
hay yêu ông tôi chẳng biết, nhưng bạn bè đã có lần bảo là tôi hát bài Nghe
những tàn phai hay hơn ca sĩ nào đó là được rồi, Nghĩa là
tôi đã sẻ chia cùng ông trong lẻ loi cô quạnh, trong
lặng lẽ đợi chờ, trong đớn đau một kiếp người ..."Có ai đi về giữa đêm khuya, rượu tàn phai dưới
chân đi ơ hờ ..." Tôi thật hạnhh phúc như đang đi bên cạnh ông.
Trịnh ơi! sáng nay ghé thăm ông nhưng
người ta không mở nhạc, tôi đành vừa lang thang vừa hát "Tưởng rằng đã quên cuộc tình
sẽ yên, tưởng rằng đã quên thân đau muốn nằm ..." . Tôi
không biết nếu không có ông tôi sẽ làm sao ? Khi lẻ loi giữa SG xa lạ
tôi đã có Lặng
lẽ nơi này, khi tôi sắp ngã quỵ thì có Tôi ơi đừng
tuyệt vọng, khi tôi oán trách giận hờn ai thì đã có Sống trong đời sống
cần có một tấm lòng, khi tôi nhớ quắt quay người cũ lại
có Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau...
và còn nhiều nữa tôi không nhớ hết, ông như luôn hiện hữu theo từng cung
bậc cảm xúc của tôi.
Cảm ơn ông vô vàn và yêu ông biết
bao.
Cá Lia Thia
Khóa lớp 1970 - 1977
Ồ, ngày 1 tháng Tư lại đọc Cá.
Trả lờiXóaNhưng, tôi tin bạn đã thật lòng với những cảm xúc mơ hồ riêng chung.
Biết đâu 2 năm học ở Quy Nhơn, ông đã lặng lẽ đi qua nhà bạn và rưng rưng khi thấy cô bé đứng khóc vì giọt sương tan dần trên cánh hoa ngày cũ?
Dạ cảm ơn anh , vì em viêt sau ngày Trịnh mât 3 năm và chăc chăn không phải vào ngày cá tháng Tư anh ạ.Em thích Trịnh mât vào ngày không thât nên Trịnh mãi còn hiên hưu vơi chúng mình phải kg anh.Em đã thây JinJin và đêm nhạc Trịnh dê thương quá , sân khâu kg hoành tráng ...nhưng rât đúng tinh thân nhạc Trịnh :dung dị,gân gũi,cây nhà lá vươn mà toàn nhưng giọng ca đăc biêt ơ Tây sơn rôi còn gì băng...mong sao năm sau các anh tô chưc như thê nưa nha...em sẽ vê.
XóaThấy tựa , đọc dăm câu nghe như con Bạn cũ đang rù rì ở bên .Vào SG ,vài lần cùng Nó , Khi thì lặng ngắm Lục bình xuống rồi lại lên ở BQ ,lúc ngỡ ngàng với góc nhỏ bình yên của MĐThảo ,rồi Cõi Riêng ,Suối Nguồn hay bên ly chè Thốt nốt mát rượi ở góc nhà...bao chuyện bạn bè ,buồn vui ,tào lao thien tướng trên trời dưới biẻn ......Vào đây có Nó SG ít bụi hơn ,nắng ít gắt hơn ,đỡ ghét SG hơn
Trả lờiXóa