Trách đời khe khắt
quá
Vụng một bước sâu
đo
Để gập ghình nẻo lá
Lòng mãi rối tơ vò
Trách đường sao quá
chật
Hơi tham một cái
nhìn
Đã bàng hoàng đối
mặt
Người ta có như
mình ?
Trách chiều sao quá
vội
Nhen sợi khói mỏng
tang
Để hai người bối
rối
Cùng dẫm lên lá
vàng
Ngày xưa - người
đáng trách
Phong kín điều ước
mơ
Để bây giờ khảm bạc
Kỷ niệm gửi vào thơ
Ngày xưa - ta đáng
giận
Đùa dai đến vô tư
Bây giờ hòa mật
đắng
Nuốt ngàn giọt mưa
ngâu...
Từ Khánh Phượng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét