Drop Down MenusCSS Drop Down MenuPure CSS Dropdown Menu
Trang Giao Lưu Cựu HS Trung Học Quang Trung Bình Khê - Bình Định

Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2012

VẾT SẸO


Vết sẹo trong tâm hồn

Ngón tay cái của ông ấy xoa nhè nhẹ lên chỗ sẹo lồi trên má tôi. Vị bác sĩ thẩm mỹ lớn hơn tôi ít nhất là mười lăm tuổi này là một người đàn ông vô cùng quyến rũ.

Ánh mắt cương trực và mạnh mẽ của ông ấy dường như khó mà không bị làm cho mê mẩn.

“Hmmm,” ông ấy hỏi khẽ “Cô là người mẫu à?”

Có phải đùa không đây? Ông ấy đang đùa chắc? Tôi tự hỏi và nhìn khắp gương mặt đẹp trai của ông ấy để tìm xem có dấu hiệu nào của sự nhạo báng không. Không một ai bằng cách nào có thể nhầm lẫn tôi với một người mẫu thời trang được. Tôi xấu xí. Mẹ tôi vẫn thường nhắc đến em gái tôi như là một đứa trẻ xinh đẹp. Ai cũng có thể thấy là tôi xấu xí. Sau hết là tôi có một vết sẹo để chứng minh cho cái sự xấu xí đó.

Một tai nạn xảy ra năm lớp bốn, khi đó một thằng bé hàng xóm kiếm được một miếng bê-tông và liệng cái khối đó trúng vô mặt tôi. Một bác sĩ phòng cấp cứu đã khâu những miếng da nhỏ lại, khâu những chỗ bị rách trên mặt rồi khâu tiếp những chỗ thịt ở trong miệng. Cho đến hết năm đó thì một miếng gạc lớn từ chỗ xương gò má đến miệng được phủ lên để tránh vết khâu bị tấy.

Một vài tuần sau tai nạn, một kiểm tra mắt phát hiện tôi bị cận. Vậy là phía trên cái băng gạc vô duyên đó lại đặt thêm một cặp kính to và dày. Tóc trên đầu thì xoăn thành từng lọn dựng lên trông như mốc nổi trên một ổ bánh mỳ cũ vậy. Để tiết kiệm tiền mẹ dẫn tôi đến một chỗ làm đẹp trong trường để cho sinh viện cắt tóc tôi. Cô gái quá hăng hái đến nỗi cắt một cách không thương tiếc gì hết một cách vui vẻ. Từng lọn tóc rơi thành đống trên sàn. Cho đến khi người hướng dẫn của cô ấy đi qua thì điều khủng khiếp đã xảy ra rồi. Một cuộc trao đổi nhanh chóng sau đó và chúng tôi được cho vé cho một kiểu tóc miễn phí cho lần sau.

“Ồ” tối hôm đó bố tôi thở dài “Đối với cha con vẫn luôn xinh đẹp, con gái” rồi ông ngập ngừng “cho dù là con không xinh đẹp đối với người khác.”

Vâng. Cảm ơn. Cứ như là tôi không nghe những lời chế nhạo của những đứa trẻ khác ở trường vậy. Cứ như là tôi không nhận ra tôi trông khác như thế nào so với những đứa trẻ mà giáo viên thích ấy vậy. Cứ như thể là không có những khi tôi thấy mình thoáng qua trong gương trong buồng tắm vậy. Trong một nền văn hóa xem trọng cái đẹp thì một cô gái xấu xí là một người bị bỏ rơi. Vẻ ngoài của tôi gây ra trong tôi những nỗi đau không dứt. Tôi ngồi trong phòng và khóc nức nở mỗi khi gia đình tôi xem những chương trình thi sắc đẹp hay tìm kiếm tài năng trên truyền hình.

Cô nhìn thấy gì trong gương vậy? 

Cuối cùng tôi quyết định rằng nếu tôi không thể xinh đẹp thì ít nhất tôi cũng phải chỉn chu. Trong suốt những năm qua, tôi học cách tạo kiểu cho tóc của tôi, mang kính sát tròng và trang điểm. Nhìn thấy những điều được làm cho những người phụ nữ khác, tôi học cách ăn mặc sao cho làm nổi bật lợi thế của tôi nhất. Và bây giờ, tôi đã đính hôn và sắp đám cưới. Vết sẹo co lại và mờ dần theo thời gian, dù vậy nó vẫn còn đó giữa tôi và cuộc sống mới của tôi. 

“Dĩ nhiên tôi không phải là một người mẫu.” tôi trả lời với một chút phẫn nộ.

Vị bác sĩ thẫm mỹ khoanh tay trước ngực, nhìn tôi một cách dò xét  “Vậy tại sao cô lại lo lắng về vết sẹo này. Nếu không có một lý do nghề nghiệp nào để phải xóa nó đi thì cái gì khiến cô tới đây?”

Một cách bất ngờ ông ấy lại giống như tất cả những người đàn ông mà tôi đã từng gặp. Những cậu bạn năm lớp tám đã từ chối tôi khi tôi mời họ trong buổi tiêc khiêu vũ mà. Những cuộc hẹn ít ỏi mà tôi có lúc học đại học.. Vết sẹo như củng cố thêm một điều rằng tôi xấu xí. Căn phòng như chao đảo trước khi mắt tôi mọng đầy nước.

Vị bác sĩ đẩy một dụng cụ giống như thanh lăn đến gần tôi và ngồi xuống. Đầu gối ông gần như chạm vào đầu gối tôi. Giọng ông thấp và nhẹ.

“Hãy để tôi cho cô biết tôi thấy gì. Tôi thấy một người phụ nữ xinh đẹp. Không phải là một người phụ nữ hoàn hảo nhưng là một người phụ nữ xinh đẹp. Lauren Hutton có những chiếc răng cửa bị thưa. Elizabeth Taylor có một vết sẹo vô cùng nhỏ trên trán.” Ông ấy hầu như thì thầm.

Sau đó ông ấy dừng lại và đưa tôi một cái gương. “Tự tôi luôn nghĩ làm thế nào mà mọi người phụ nữ đặc biệt đều có điểm không hoàn hảo. Và tôi tin rằng sự thiếu hoàn hảo đó khiến cho vẻ đẹp của cô ta đặc biệt hơn vì nó đảm bảo với chúng ta rằng cô ấy là một con người.

Ông ta rút dụng cụ lại và đứng dậy “Tôi sẽ không động chạm gì vào vết sẹo đâu. Đừng để ai đùa cợt với gương mặt của cô. Cô hấp dẫn theo cách riêng của cô. Vẻ đẹp thật sự đến từ bên trong. Hãy tin tôi. Việc kinh doanh của tôi tôi biết mà."

Rồi ông ấy bỏ ra ngoài.

Tôi quay lại với gương mặt trong gương. Ông ta đúng. Dù không biết bằng cách nào nhưng qua nhiều năm cô bé xấu xí năm nào nay đã trở thành người phụ nữ xinh đẹp. Kể tư ngày ở trong văn phòng vị bác sĩ ấy, làm một phụ nữ biết làm cho cuộc sống của cô ta lên tiếng trước hàng trăm người, tôi đã được nghe nhiều lần từ nhiều người rằng tôi xinh đẹp. Và tôi biết mình đúng là như thế.

Khi tôi thay đổi cách nhìn nhận bản thân, mọi người cũng buộc phải thay đổi cách họ nhìn tôi. Vị bác sĩ đó đã không xóa đi vết sẹo trên gương mặt tôi mà ông đã xóa đi vết sẹo trong lòng tôi.

Bản dịch HOÀNG TRỊNH UYÊN PHƯƠNG

 
THE SCAR



His thumb softly rubbed the twisted flesh on my cheek. The plastic surgeon, a good fifteen years my senior, was a very attractive man. His masculinity and the intensity of his gaze seemed almost overpowering. 

"Hmmm," he said quietly. "Are you a model?" 

Is this a joke? Is he kidding? I asked myself and I searched his handsome face for signs of mockery. No way would anyone ever confuse me with a fashion model. I was ugly. My mother casually referred to my sister as her pretty child. Anyone could see I was homely. After all, I had the scar to prove it. 

The accident happened in fourth grade, when a neighbor boy picked up a hunk of concrete and heaved the mass through the side of my face. An emergency room doctor stitched together the shreds of skin, pulling cat-gut through the tattered outside of my face and then suturing the shards of flesh inside my mouth. For the rest of the year, a huge bandage from cheekbone to jaw covered the raised angry welt. 

A few weeks after the accident, an eye exam revealed I was nearsighted. Above the ungainly bandage sat a big, thick pair of glasses. Around my head, a short fuzzy glob of curls stood out like mold growing on old bread. To save money, Mom had taken me to a beauty school where a student cut my hair. The overzealous girl hacked away cheerfully. Globs of hair piled up on the floor. By the time her instructor wandered over, the damage was done. A quick conference followed, and we were given a coupon for a free styling on our next visit. 

"Well," sighed my father that evening, "you'll always be pretty to me," and he hesitated, "even if you aren't to the rest of the world." 

Right. Thanks. As if I couldn't hear the taunts of the other kids at school. As if I couldn't see how different I looked from the little girls whom the teachers fawned over. As if I didn't occasionally catch a glimpse of myself in the bathroom mirror. In a culture that values beauty, an ugly girl is an outcast. My looks caused me no end of pain. I sat in my room and sobbed every time my family watched a beauty pageant or a "talent" search show. 

Eventually I decided that if I couldn't be pretty, I would at least be well groomed. Over the course of years, I learned to style my hair, wear contact lenses and apply make-up. Watching what worked for other women, I learned to dress myself to best advantage. And now, I was engaged to be married. The scar, shrunken and faded with age, stood between me and a new life. 

"Of course, I'm not a model," I replied with a small amount of indignation. 

The plastic surgeon crossed his arms over his chest and looked at me appraisingly. "Then why are you concerned about his scar? If there is no professional reason to have it removed, what brought you here today?" 

Suddenly he represented all the men I'd ever known. The eight boys who turned me down when I invited them to the girls-ask- boys dance. The sporadic dates I'd had in college. The parade of men who had ignored me since then. The man whose ring I wore on my left hand. My hand rose to my face. The scar confirmed it; I was ugly. The room swam before me, as my eyes filled with tears. 

The doctor pulled a rolling stool up next to me and sat down. His knees almost touched mine. His voice was low and soft. 

"Let me tell you what I see. I see a beautiful woman. Not a perfect woman, but a beautiful woman. Lauren Hutton has a gap between her front teeth. Elizabeth Taylor has a tiny, tiny scar on her forehead," he almost whispered. Then he paused and handed me a mirror. "I think to myself how every remarkable woman has an imperfection, and I believe that imperfection makes her beauty more remarkable because it assures us she is human." 

"Imperfections develop character. It is character that develops charisma and the glow of woman. " 

"When a person falls in love, if their mate has an imperfection, that imperfection becomes special. They become protective of their mate's imperfection." 

"We fall in love with a person, not with body parts. Body parts become special, when the person becomes special." 

As the tears were rolling down my face, He said, "You are a very attractive woman with a very small imperfection. Whether you know it or not, it has given you the glow of woman."

He pushed back the stool and stood up. "I won't touch it. Don't let anyone else touch it, either. You are delightful, just the way you are. Beauty really does come from within a woman. Believe me. It is my business to know." 

What a wonderful doctor. I left his office, not with the scar removed from my face, but with a tear removed from my heart. 

Joanna Slan (c) 1998
Chicken Soup for the Woman's Soul

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét