Sài gòn dẫu chốn phồn
hoa.
Thế nào em cũng nhớ
ta mà về !
Anh chồng ở chốn thôn
quê,
Bỡi ... thương nên vẫn
đợi chờ em đây.
Chảo, nồi, chén,
bát, đũa này...
Áo quần chưa giặt ...
như vầy anh mong.
Từ sân vào tận cuối
phòng,
Tượng đục tá lả, văng
trong, văng ngoài.
Làm trai, phải dưỡng
thân trai,
Nên anh vẫn cứ ... chờ
hoài người thương.
Mai Quang Oanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét