Gió lên cho tóc em bồng
Em qua lối nhớ gọi hồn bâng
khuâng
Từ vui em sớt bao lần
Mà anh là của muôn năm của
buồn
Hoa nào mà chẳng có hương
Nên người để nhớ để thương
cho người
Tình yêu gió lốc cuộc đời
Mà hoa thì chỉ một thời
sắc hương
Trần Dzũ Sanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét