Yêu quá đỗi khi em là thiếu phụ
Nét xuân thì em quên thắp dung nhan
Như thế đấy,
hai ta không phỉnh dụ
Hai nỗi buồn vỡ lỡ dịp đăng quang …
Cứ như thế !
mái hiên đời mưa nắng
Ta và em
trú ngụ chẳng phiền ai
Trời cuối thu gió lùa mùi hương ngái
Nắng rỡ ràng thắp sáng nhánh sầu đông
Ta dìu em
trên đôi cánh phiêu bồng
Bay lãng đãng
nơi cuối trời phong nguyệt …
Cao Văn Tam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét