Đưa người về lúc nửa đêm
Tôi nôn nóng giống que diêm chực xòe
Ngã tư đèn đứng im nghe
Hình như thơ dại lần về hỏi thăm…
Chúng mình đã lỡ trăm năm
Đừng tơ tưởng chuyện ăn nằm với nhau
Chúng mình tay lỡ tay trao
Đừng liều lĩnh phóng theo lao điên cuồng
Nghìn sau là một vui, buồn
Khác gì đâu cũng bắt nguồn từ tâm
Nhủ lòng miệng cứ lâm râm
Tôi như ông thánh trầm ngâm suốt ngày
Trần
Viết Dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét