Ta tình cờ quen nhau trong một ngày lang thang trên bãi biễn, cát vàng hoe, sóng xô ở xa bờ, gió nhè nhẹ ... người ngụp lặn, người xây lâu đài cát, mấy ông Tây bà Đầm nằm phơi nắng. Chỉ có anh và em lang thang trong rừng dương, em đi tìm mấy viên đá cuội, còn anh thích ngắm cây.
Cái tình cờ bao giờ cũng thú vị : em đang cắm cúi tìm và chọn xem viên cuội nào xinh để về bổ sung cho bộ sưu tập còn thiếu ở nhà, chợt một cơn gió thổi mạnh làm hất tung cái nón rộng vành của em bay ra xa, chưa định thần được việc gì xảy ra, thì anh đã mang nón đến. Em không kịp cảm ơn, anh đã bỏ đi.
- Này anh ơi! cho em cảm ơn đã chứ.
Anh không quay lại chỉ đưa tay lên (ý nói chờ chút) chân vẫn sãi bước, em lẩm nhẩm "người đâu khó gần, ghét! ". Em vẫn tiếp tục cái việc cúi đầu xuống cát và căng mắt ra để tìm cuội. Tự nhiên thấy đôi chân ai đang dừng trước mắt mình, ngước nhìn lên hóa ra anh chàng khó gần lúc nãy, anh đưa cho chai nước suối và bảo :
- Uống đi ! tôi thấy em từ chiều đến giờ cứ nhặt đá mà chưa uống nước đúng không ?
Sao hay vậy ta em thầm nghĩ, bây giờ mới nhớ đúng rồi em khát đến cháy cổ họng. Em nhận chai nước và lí nhí :
- Cảm ơn.
Anh vặn vẹo :
- Cảm ơn về việc nào ?
Em nói :
- Cả hai ạ.
Anh chua ngoa :
- Vậy thêm lần nữa.
Em cũng không vừa :
- Lúc nãy em cảm ơn mà tại anh bỏ đi chớ bộ.
Anh ngoan cố :
- Tôi chưa nghe em nói lại đi .
Giá mà cấu được, em sẽ cào rách da tay của anh cho bõ tức. Thôi không dại gì chỉ có mình và hắn ở đây nhịn 1 tý cũng được, nhưng phải uống hết chai nước đã, nhỡ hắn đòi lại thì sao. Uống sạch chai nước rồi em lễ phép :
- Dạ em cảm ơn anh nhặt nón.
Anh cười cười rồi nói :
- Con gái gì mà uống có 1 hơi là hết sạch chai nước suối vậy ?
- Tại em khát quá .
- Uống nữa không ?
- Dạ no lắm rồi . (Kể ra hắn cũng tử tế đấy chứ).
Anh bảo ngồi xuống nghỉ mệt đi. Anh nhường cho em mô đá bằng phẳng cón anh ngồi trên khúc cây cả hai nhìn ra biển. Em bắt chuyện :
- Em đi nghỉ cùng công ty, còn anh ?
- À, anh đi một mình, sao em không tắm cùng bạn ?
- Dạ em không biết bơi với lại em thích nhặt cuội hơn.
- Ừ, em giống bạn gái của anh, cô ấy cũng rất mê mấy viên cuội này
- Sao hôm nay chị ấy không đi với anh ? Anh chớp mắt thật buồn
- Chị ấy đi xa rồi em ạ.
- Thế chị ấy có về lại không anh ?
- Anh không biết nữa .
Chẳng hiểu sao lần đầu gặp anh, em nghĩ hình như chúng mình đã thân quen nhau từ lâu và dường như anh cũng vậy. Anh kéo chiếc ba lô lại ,lấy trong đó ra nào : bánh mì, xúc xích, phô mai, trái dưa leo, gói thit chà bông, có cả con dao, ớt, tăm ... trời ạ con trai chi mà chu đáo thế ? Anh nói : mình ăn em nhé đến giờ ăn chiều rồi.
Đúng như vậy, mấy nhỏ bạn của công ty gọi em về ăn cơm nhưng em bảo về trước đi ...
Tự dưng muốn ngồi với anh, vì về khách sạn lúc này vừa ồn ào đông đúc, rồi rủ nhau ăn uống, em chỉ thích được yên lặng ngắm biển buổi chiều. Vừa ăn em vừa huyên thuyên kể cho anh nghe chuyện, mới đầu em không chịu đi biển nhưng cả phòng phản đối nên em đành phải đi, nhưng với điều kiện : thứ nhất em không tắm, thứ hai em thích lang thang một mình … cả phòng đồng ý, và bắt em hứa phải có mặt ở khách sạn trước 10 giờ tối.
Anh hỏi:
- Ngày xưa đi học em nghịch lắm phải không ?
Đúng y bon, nhưng em vẫn vờ vịt :
- Dạ không có đâu anh, chỉ là mấy trò chọc phá con nít thôi mà. Chỉ có điều em ngu lâu dốt dai thôi. Em kể hồi học lớp 12 bạn trai hôn lên má run quá kể cho cô bạn thân nghe, không ngờ nó hù dọa “coi chừng có bầu”. Thế mà tin sái cổ, về nhà thất kinh bỏ cả ăn uống.
Anh bảo : - sao kiến thức của em tệ vậy ?
Cũng đúng thôi học cấp 3 rồi nhưng anh trai của em chỉ cho đọc truyện Của Duyên Anh và sách Tuổi Ngọc thôi, còn trong văn học thì thời đó chỉ có Tự Lực Văn Đoàn của Khái Hưng, Nhất Linh … thì làm gì có tả chuyện hôn nhau đâu mà biết, phim ảnh cũng không được xem ... ngố là phải rồi chứ thắc mắc gi nữa. Anh cười và lắc đầu.
Chiều xuống thật chậm, biển hiền hòa những con sóng xô vào bờ rồi lại chạy ra xa, em khẽ hát "Biển đánh bờ xôn xao bờ đánh biển, đừng đánh nhau! ơi biển sẽ tàn phai. Đừng gạch tên, vì yêu đừng xé nát …" Anh hát tiếp : "biển là em ngọt đắng trùng khơi". Gió bắt đầu se lạnh, anh gom mấy cành dương khô nhóm lửa, ánh sáng lập lòe lung linh kỳ ảo, có lúc nhảy múa reo vui, có lúc bập bùng trầm lắng, bây giờ mới nhìn kỹ anh, đôi mắt sâu và sáng nhưng đượm buồn, có cái gì ấy trong đôi mắt mà anh muốn cất giữ cho riêng mình thì phải.
Trăng bắt đầu lên, trăng khi ở biển thật xa xăm cách biệt, nhưng trong và sáng lạ thường. Anh như nhớ về kỷ niệm dưới trăng anh kể :
Ngày trước anh và Khanh (tên bạn gái học cùng lớp), Khanh xinh và học giỏi nên lắm cây si, anh cũng trong hàng si đó, anh học không giỏi bằng mấy cây si kia nhưng anh có chiêu riêng để tán Khanh. Anh làm thơ nhưng không dám gửi, thỉnh thoảng đăng trên báo Tuổi Ngọc bài nào anh cũng đề tặng Khanh lớp 12 C2 , cả trường đều biết.
- Anh đọc cho em nghe bài thơ đi. Em nài nỉ. Anh khẽ đọc :
Đời không một trách hờn là phải sống
Xênh xang về người, em vẫy tay qua
Ít hương xưa thư tình cứ nhạt nhòa
Ta cũng ráng lãng quên giùm chút nữa
Với em góc đời ta đóm lửa
Sợ u mê rơi hiu hắt cả trăm năm
Thiên đường qua là động đá buồn câm
Em có khóc cho tình ta đôi lúc
Đời đã vốn bày trò chơi hạnh phúc
Vốn đuổi nhau để bắt bóng đau thương
Ngang vai tóc xõa để buồn cho ai
Ta với đời nợ dong duổi mõi mòn
Tình xưa dù nhỏ vẫn còn xót xa
Cứ lâu lâu anh gửi bài thơ đăng trên báo Tuổi Ngọc rồi đề riêng tặng Khanh. Thắm thoát hết năm học cuối cấp. Tình cảm của anh và Khanh tiến xa hơn. Đã đôi lần hẹn hò nơi quán nhỏ, vài lần chở Khanh đến nhà anh chơi ... những dự tính vào Đại học, tương lai của anh và Khanh rộng mở.
Nhưng có sự thay đổi lớn, giải phóng, gia đình Khanh đi ra nước ngoài. Khanh đi nhưng anh không gặp. Khanh không nhắn lại gì cho anh, anh tìm kiếm Khanh khắp nơi, không góc phố nào anh không đến ngày cũng như đêm ... Đã hơn 30 năm rồi anh chưa một lần nào gặp lại. Có những lúc anh đi trong chuếnh choáng men say dưới trăng gọi thầm "Khanh ơi!" Như hôm nào cũng tại nơi này. Anh và Khanh đã trao cho nhau nụ hôn của những người lần đầu biết yêu run rẩy theo từng con sóng ... Anh nhớ Khanh quay quắc điên cuồng, anh muốn hét to hơn những con sóng vô tình ngoài kia vì lòng anh đang giận dữ thét gào trong mùa biển động …
Đúng ngày này anh ra biển ngôi đây để nhớ Khanh, để ước ao một ngày nào đó Khanh trở lại tìm anh, dù giờ này anh đã có gia đinh yên ấm ... Và anh biết rất rõ chưa một lần nào anh thôi nhớ về Khanh.
Trăng đã lên rất cao, anh nói đêm nay anh thật hạnh phúc vì có người chia sẻ, vì nỗi nhớ cứ gặm nhấm anh từng ngày ngần ấy năm. Anh cảm ơn em đã lắng nghe những nỗi niềm riêng mang của anh.
Nhưng anh đâu biết em còn hạnh phúc hơn anh rất nhiều lần, có lẽ đêm nay nếu không có anh em cũng sẽ khóc một mình vì ngày này 3 năm trước bạn trai của em đã mất cũng tại bờ biển này anh ạ.
Tin nhắn 10 giờ nhắc em phải trở về khách sạn. Anh đưa em về, con phố buổi tối ít xe hơn, hàng cây hai bên đường rũ lá, trăng đã chếch ở cuối bờ ... Trước khi tạm biệt anh lại cảm ơn em lần nữa.
4 giờ sáng cả công ty lục đục thức dậy sửa soạn về, em và mấy chị ở cùng phòng chạy ra xe thật nhanh vì anh trưởng đoàn hối thúc luôn miệng.
Ngồi trên xe em nghỉ về anh thương cảm, một chút nhớ, một chút vấn vương, một chút chạnh lòng ... Khi nào gặp lại anh, em sẽ bảo anh kể chuyện của Khanh cho em nghe tiếp.
Nhưng trời ạ ! đã không kịp lấy số điện thoại của anh rồi ... biết làm cách nào gặp lại đây (?)
Chưa đủ nhớ để gọi là yêu
Chưa đủ quên để thành xa lạ
Chưa thâm giao để là tri kỷ
Nhưng Hạnh phúc sẻ chia thì …
Đúng nhất phải không anh ?
Sài Gòn bao giờ cũng vậy, hối hả để người ta chờ đợi những nhớ nhung trống vắng mà không thể nào lắp đầy được.
Em ghét Sài gòn những ngày này không gặp được anh.
Monalisa
.
Anh trong HPSC sao giống B.G vậy?
Trả lờiXóaCùng thế hệ với Anh, biến cố lịch sử (75) vừa xong bậc Trung học. Vẫn Tuổi Ngọc và thơ. Vẫn 30 năm không gặp lại. Vẫn...
Nhưng số điện thọai chắc khác Monalisa ơi...
Dạ.Những dòng của Mona mà gợi nhớ cho B.G thì thật hạnh phúc.Vừa qua Mona có quay lại biển nhưng kg gặp... thấy buồn B.G ạ
XóaMona bấm nhầm nên ra tên Nặc danh , mà no cũng gần gần Nặc nô anh ạ
XóaĐọc được của Monalisa chỉ mới 2 bài.
Trả lờiXóaTrời ạ! Sao Gàn tui đã nhiễm cái kêu Trời ạ của Mona !?
Hi hi mai mốt Mona gọi Gàn ạ còn ghiền hơn đấy... Nói chứ SG cứ nắng mưa thất thường đỏng đảnh nên Mona gọi cho bõ tức ý mà.
Trả lờiXóaBài viết dễ thương như tác giả vậy đó! Trẻ trung xinh xắn ...!
Trả lờiXóaCảm ơn Thỏ con ,nhưng Mona cũng gần đất rồi ...còn thở ngày nào thì góp nhặt ngày ấy vậy mà.
Xóa