… Cùng với sự xuất hiện không được chào mời của cơn ho, tôi
vừa được nhắc nhở rằng cái ngày cuối
cùng sắp đến. Giây phút hiếm hoi, chỉ xuất hiện một lần duy nhất và cũng là lần
cuối cùng của một kiếp người.
Có ai đó nói rằng một người sắp chết thường nhìn thấy toàn bộ cuộc đời của
mình trong những phút giây chớp nhoáng cuối cùng. Còn tôi, tôi chẳng nhìn thấy
gì rõ rệt. Chỉ thấy những xáo trộn của một
chuyển hoá, như những bức ảnh trong một cuốn phim quay nhanh mà không có hình
thù nào rõ nét.
Tôi là ai?
Là con Gấm? Là đứa bé bị đời bạc đãi, là người con gái trôi sông lạc chợ,
bám víu vào những cuộc hôn nhân, thực chất là những bè gỗ mục, chấp chới giữa
dòng chảy xiết? Tôi là kết tinh của sự bất hạnh hay là người đàn bà được yêu,
được vỗ về, che chở để có thể tự cho mình là người hạnh phúc nhất trần gian?
Tôi là một, hay là tất cả những hình ảnh phản chiếu từ những chiếc gương xung
quanh mình do cuộc đời sắp đặt : Tôi phản chiếu thành bóng trên gương và bóng phản
chiếu lên những tấm gương khác, tạo thành những chuỗi hình ảnh vô cùng, vô tận.
Phản chiếu của phản chiếu, hình ảnh của hình ảnh cùng với tiếng vọng của âm
thanh có pha lẫn giọng cười, tiếng khóc?
Nhiều ý nghĩ trôi qua mà thực sự tôi chẳng biết mình là ai. Có lẽ xưa nay
tôi chỉ nhìn tôi qua những ảo ảnh và nhận biết diện mạo của mình qua ánh mắt
phán xét của tha nhân. Tất cả thực ảo lẫn lộn. Không thể phân biệt. Không có khởi
đầu, không có kết thúc. Không có trung tâm, không có ngoại giới. Chỉ có một chuỗi
hình ảnh, âm thanh, mùi vị, ý nghĩ, hành động liên tục nối tiếp nhau với trùng
trùng nghiệp chướng. Và trong cái vòng xoay của màn luân vũ quay cuồng tôi đã thành người như mọi người,
như mong muốn của đời… phản kháng hay
tuân phục theo ý chí của gia đình và bối cảnh xã hội. Tôi đã mang trên người vô
vàn cảm xúc, buồn giận, yêu thương, ngọt ngào, cáu gắt... và tâm trạng liên
miên hoán đổi. Liên miên biến hoá. Tôi đã thích ứng, đổi thay… và cuối
cùng mọi thứ trộn lẫn, chẳng có gì nguyên vẹn, như thể chưa từng tồn tại một ý
nghĩ, một tư tưởng hay hình hài gì… mà chỉ có những chuyển đổi nối tiếp nhau rồi mờ nhạt
thành một thứ vật chất và tâm linh hỗn độn.
Tôi là ai? Là hình thể của giây phút hiện tại hay tập hợp của muôn vàn
khuôn mặt, trong quá khứ, vị lai, mang đủ
hạnh phúc, khổ đau, tài hoa, mê muội, sức khoẻ và bệnh tật rồi bây giờ
chuẩn bị bước vào cõi vô sinh vô diệt?
Trước đây, qua các truyện cổ tích tôi đã mong được trường sinh bất tử. Các
truyện thần thoại mê hoặc tôi. Nó làm tôi mơ mộng và lãng mạn. Chỉ đến khi bệnh
tật tôi mới nhận thức được rằng, như tất cả mọi vật thể, mỗi ngày trôi qua thì
tôi cũng đang tiến gần đến sự huỷ diệt. Mỗi ngày… tôi
đang bước đến gần ngôi mộ của mình. Con Gấm ngày hôm qua khác với con Gấm ngày
hôm nay, và lúc này, lúc sau, nó sẽ đổi khác… Mỗi thời
khắc trôi qua là con Gấm sống và tự giết chết một phần của chính mình. Những tế
bào này chết, những tế bào khác sinh ra. Con Gấm thay đổi, tự bác bỏ, tự mâu
thuẫn, tự hoài nghi giữa đúng và sai, giữa chân lý và sai lầm… và đó
chính là sự trưởng thành, là sự hoà nhập vào hiện thực cuộc sống thiên hình vạn
trạng.
Một cơn ho chí tử nữa vừa ập đến.
Ngực tôi như muốn nổ bùng.
Và đất trời yên ắng
bỗng chao đảo như sụp đổ.
Nó sẽ vỡ từng mảng và đổ ụp xuống trần gian.
Tôi còn bao nhiêu thời gian nữa ?
Từ đây đến “đó” còn bao xa ?
Những thời khắc
còn lại mình sẽ phải làm gì ?
Hỏi thế nhưng tôi bỗng nhận ra là mình chẳng còn gì để làm nữa cả, vĩnh viễn
chẳng còn gì để làm nữa cả.
Bây giờ không.
Ngày mai không.
Mãi mãi sẽ không.
Tôi hít một hơi dài và thấy lòng nhẹ hơn bao giờ hết. Tất cả mọi vật dường
như hoà nhập vào trong tôi và chỉ trong giây lát mọi băn khoăn lo nghĩ bỗng tan
biến như mây khói. Một niềm vui, phấn khởi vươn tới một chuyển hoá mới mẻ bỗng
xuyên suốt và bừng nở trong người tôi. Trong giây phút tôi thấy mình sắp được
giải thoát. Thoát khỏi chính mình. Thoát khỏi mọi hệ luỵ của đời mình. Nhẹ hẳn
người đi, tôi thấy một cái gì lâng lâng, như một niềm sảng khoái chưa từng thấy.
Trái tim và da thịt tôi như bừng sáng, như vừa hiểu là mình sắp bay qua tuyệt vọng.
Thái độ trầm tĩnh và sung sướng ấy
làm cho chính tôi cũng phải ngạc nhiên.
Ngước mắt nhìn mây trắng trên bầu trời xanh lơ, lấp loáng sau những vòm cây
lòng tôi bỗng dâng lên một cảm xúc lạ lùng. Gió lay động lá cành,
như một vật xúc tác, một cái nút điện mà lâu nay tôi từng mò mẫm trong bóng tối
đã bật sáng cho thấy tâm mình bình lặng, xua tan bóng tối sợ hãi.
Bỗng dưng tôi tưởng như chính mình đang bồng bềnh bay trong một cõi
mà thời gian không còn ý nghĩa. Bản hòa tấu thánh thót của chim
chóc, sâu bọ dọc bờ sông như không làm tan biến đi cái tĩnh lặng của
thinh không mà chỉ làm sâu thêm cái tĩnh lặng thăm thẳm của tâm linh. Một
cảm giác thanh thản lan khắp cơ thể. Bất chợt, tôi thấy mình bay lên cao. Lên
cao. Trước mắt tôi là một nơi chốn lạ lùng. Tôi chưa bao giờ đến đây nhưng cảm
thấy vùng không gian xung quanh này đang bao bọc lấy mình bằng một sự thân mật khác
thường. Cứ như thể mỗi khoảng tối sáng đều đang thể hiện sức hút của nó, giống
như sức hút của lỗ đen với các hành tinh trong vũ trụ và nó chi phối mọi chuyển
động của mình.
Chỉ đến khi tỉnh táo vì bắt đầu giữ được thăng bằng tôi mới quay nhìn cảnh
vật chung quanh. Tôi lần lượt nhìn các thành phố…. Sài Gòn, Hà Nội…Bắc Kinh,
Thượng Hải, Bangkok hoa đèn rực rỡ…. Tôi thích thú ngắm các đỉnh của dãy Hy Mã
Lạp Sơn, nhìn những dải băng chảy dài theo dốc núi, ngắm các thác nước bọt tung
trắng xoá, đổ ào ào từ đỉnh cao xuống các thung lũng. Tôi nhìn thấy dòng Mêkông
uốn khúc, trắng như một dải lụa giữa trời xanh, chỉ tiếc là sự phấp phới đã bị
gián đọan bởi những nút gút xù xì, có lẽ đó là những con đập Tiểu Loan, Mạn
Loan bên Trung Quốc hay các thanh chắn nằm trên lãnh thổ Thái Lan, Cam Bốt hay
trên đất nước Triệu Voi. Ở rải rác trên triền núi tôi còn thấy các tu viện hay
những ngôi nhà xinh xắn nằm giữa vách đá chon von, như ẩn mình trong khe núi rộng.
Và bao trùm lên tất cả là một màu của núi rừng xanh ngắt, tràn đầy sức sống và
niềm vui. Lần đầu tiên trong đời mình tôi thoát khỏi cái thế giới bé nhỏ và chật
hẹp của mình. Tôi không thể không nhìn mà không thấy lòng ngây ngất. Có lẽ hàng
ngàn năm nay các dinh lũy khổng lồ của tạo hoá vẫn ngự trị trên thế giới này mà
tôi nào hay biết. Vũ trụ to rộng ngoài sức tưởng tượng. Mà nếu không có được
chuyến bay thật tình cờ này chắc hẳn tôi chỉ có thể tan rữa trong các nấm mồ và không bao giờ biết là cái thế giới này vẫn
còn bao điều diệu kỳ và huyền bí.
Sự hiện hữu của tôi trước đây chỉ trôi qua trong một không gian bé tí, chỉ
vừa đủ để chui ra chui vào, bước qua bước lại.
Giống như một kẻ quen nghe những âm thanh u uất của độc huyền cầm, rồi, bất
ngờ, choáng váng trước dòng thác âm thanh của một dàn nhạc khổng lồ. Tâm hồn
tôi rạo rực, như rung lên theo từng cung bậc và màu sắc mờ ảo mà thiên nhiên vừa
hé ra cho thấy. Tôi nghe, tôi nhìn không
chán mắt.
Gió lồng lộng.
Tôi chợt nghe từ trong không gian có những tiếng lùng bùng, khi thưa thớt,
khi dồn dập. Tôi ngẩn ngơ vì chưa biết đó là âm thanh gì, nhưng có lẽ đó không
phải là tiếng sấm. Bởi nắng còn chiếu sáng. Chói chang. Nắng. Gió. Cuối cùng
tôi mở được cánh cửa bước vào khoảng không và bám vào một áng mây.Tựa mình vào
đó tôi đắm mình trong cảm giác êm ấm hoàn toàn mới mẻ. Tôi vẫn nhìn xung quanh
với một sự háo hức kỳ lạ. Tôi ngắm không chán mọi cảnh vật đang hiện ra trước mắt.
Dường như chẳng còn ý nghĩ nào của tôi quay về quãng đời xưa cũ. Về quá khứ hay
những gì đã trải qua. Tôi chẳng còn nhớ gì đến làng mạc, quê hương, ngay cả cái
tôi hôm qua của mình cũng quên hết. Tôi
nhìn như uống cạn đến giọt cuối cùng cái màn hình vĩ đại đang đổi màu, và sự ngất
ngây đó đang làm tiếng đập trái tim của tôi trở nên âm vang và mạnh mẽ hơn.
Tôi mê mải chiêm ngưỡng cái sân khấu khổng lồ và phong cảnh bài trí thay đổi
liên tục, hết lớp này đến lớp khác, tầng tầng lớp lớp.
Có lẽ chưa lần nào trong đời mình tôi có thể quan sát thiên nhiên chăm chú
và tuyệt vời như vậy. Có lẽ chưa bao giờ tôi đắm mình trong say mê và xúc động
đến thế. Tôi như chỉ hướng thẳng vào thiên nhiên và hoàn toàn quên bẵng cả thời
gian và bản thân mình.
Trong đầu tôi, tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng, và thấy mình cứ bay như vậy,
thoải mái cảm nhận thật đầy đủ là mình không còn lệ thuộc vào thời gian. Tôi chẳng
còn phải tất bật ngược xuôi với những chiếc kim đồng hồ, cuốn theo tiếng tích tắc
vô nghĩa mà đầy thúc giục của nó rồi vật vờ trôi đi như con thuyền không mái
chèo cuốn theo dòng nước.
Đột ngột tôi thấy hơi lạnh của độ cao trên thân thể mình. Tất cả xao động.
Tất cả biến đổi. Chỉ có sự nhận thức là mọi chuyển biến đều không tránh khỏi là
còn ở lại. Và tôi thả rơi cái tôi của mình trong cảm giác tự xoá mà
không đau đớn, sẵn sàng hoà nhập và chìm trong mênh mông. Từ trên cao nhìn xuống
tôi thấy khói sương. Tất cả núi sông, thành quách, nhà cửa… dưới trần
gian bỗng thu nhỏ lại, dần dần biến mất.
Tất cả chỉ còn là khoảng không. Vô tận và mờ ảo.
Bản ngã, vô ngã sắp hoà vào đại ngã.
… … …
Trương Văn Dân
Trích từ tiểu thuyết Bàn tay nhỏ dưới mưa trang 356-362
Phuong Nam Book, nxb Hội Nhà Văn 2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét