Thư bạn viết cho tôi từ tháng 3 năm 2012, vậy
là tròn 1 năm 7 tháng chúng tôi không gặp nhau. Tôi giận bạn ? Có lẽ tôi giận
tôi thì đúng hơn. Cứ lâu lâu tôi lại chui vào vỏ ốc của mình không gặp mọi người
hoặc không dám gặp một ai đó… Lý do đơn giản : vì ai đó hoặc mọi người đã quá tốt
mà mình chẳng có gì đáp lại hoặc vô tình làm tổn thương ai đó xuất phát từ lòng
tốt của mình… thế thôi. Cũng như chuyện giận nhau của tôi và bạn.
Sài gòn một tuần nay mưa rả rích, tôi mới thò
đầu ra rên rỉ trên facebook : “Tự mình rót nước giữa khuya…” đã bị bạn bè xúm
nhau la ơi ới : “Thôi không được buồn nữa…”, cứ như một mệnh lệnh. Sợ quá tôi lại
chui vào… Lấy thư bạn ra đọc lần nào cũng khóc, nhưng nếu bạn nhắn tin hoặc gọi
điện thoại (không biết bao nhiêu lần mà kể) là tôi tàn nhẫn lặng im .
Sáng nay 9g Bửu Chi gọi từ Đà Nẵng : “Đang
làm gì đó, ra tao chơi đi. Buồn quá!”. Tôi hẹn Bửu Chi : ”Mày chờ đấy, tao ưa
ngẫu hứng sông Côn lắm. Không hứa đâu, khi nào nhìn thấy tao đứng trước mặt là
Nó đó…”. Bửu Chi càm ràm : “ Tao biết rồi,
con quỷ!”.
Dường như hôm nay là ngày bạn bè cần tìm đến
nhau hay sao ấy (?). Đúng 11g bạn nhắn tin : “Chị ơi ! em muốn gặp chi được
không ?” Mọi khi tôi im như thóc, nhưng
hôm nay tôi trả lời : ” Được em “. Bạn vồn vã : ”Chị cho em giờ và chỗ gặp
nhé”. “OK, 3g chiều café Suối nguồn nha em ”
Hai đứa tôi cứ như đôi tình nhân lần đầu hò hẹn
… tôi chắc bạn cũng bồi hồi bồn chồn khi hẹn gặp lại tôi, đã lâu quá rồi chúng
tôi đã không nhìn thấy nhau cơ mà. Đến nơi bạn ngồi sẵn tự bao giờ, ly nước đã
vơi. Tôi hỏi đến khi nào, bạn nói 2g rưỡi. Tôi kêu sao đi sớm vậy, bạn lí nhí tại
em sợ trời mưa… Tôi biết chắc không phải vậy. Thương bạn quá, muốn ôm nó vào
lòng khóc để tạ lỗi nhưng tôi vẫn ngồi trơ như tượng nhìn khe nước chảy róc
rách trong hòn non bộ mà không dám… Chỉ cần nhìn bạn lúc này thì ai sẽ giúp tôi
lấp đi cơn lũ của giòng sông nước mắt đây?
Bạn kể bao nhiêu là chuyện, lâu nay bạn đi
không dưới 10 nước Á, Âu theo chồng chưa cưới… Nào cảnh đẹp, nào sung sướng,
nhưng buồn : nhớ con, không hợp khẩu vị, trái ngược suy nghĩ, không cùng quan
niệm… nên đến tháng 12 này không muốn cưới. Thật lòng tôi là phụ nữ chính hiệu
nhưng dám nói 1 điều : sinh vật khó hiểu nhất trên hành tinh này muôn đời vẫn
là phụ nữ.
Tôi cứ để cho bạn trải lòng vì riêng mình tôi
bạn mới có thể nói hết những tận cùng đau buồn lẫn hạnh phúc dẫu có những điều
chỉ là trong tưởng tượng. Thực ra tôi lớn hơn bạn chỉ mấy tháng tuổi nhưng tôi
vẫn đồng ý để bạn gọi chị xưng em, có thể cho bạn tin tưởng rằng tôi lớn khôn
hơn, chín chắn hơn để bạn vịn nhờ bàn tay mỗi khi chùng lòng sợ nghiêng ngã… Và
tôi cũng muốn vậy để thấy mình cũng yên hùng vững chãi cho ít nhất 1 ai đó cần
tôi (Trời ơi! Nếu bạn biết được vỏ ốc là nơi trú ẩn thường xuyên của tôi thì hẳn
bạn sẽ thất vọng lắm). Bạn nói thứ tư tuần sau chồng bạn về Mỹ, tôi và bạn đi
Đà lạt (nhà bạn ở đó), tôi đồng ý ngay vì mới đọc bài Hoa Dã Quỳ tự nhiên nhớ
Phố Núi Pleiku ngày cũ, Vì Đà Lạt cũng có hoa Dã Quỳ vàng rực trên các triền đồi.
Tôi thương bạn 1 mình nuôi 3 con vất vả, bạn
hiền lành nên các con cũng rất ngoan. Bạn là người làm kinh tế rất giỏi. Nhưng
chuyện tình cảm thì lận đận long đong… Cách yêu của tôi (trăng sao mây trời…) là
đã bị bạn bè khều vai gọi nhẹ : ”Út ơi ! đáp xuống” mà bạn còn yêu ở tận Sao
Kim, Sao Hỏa, có khi sâu trong lòng trái đất để rồi bị dòng nham thạch nóng bỏng
sém nuốt chửng… Bạn hỏi tôi em ngu quá phải không ? Tôi nói không ngu đâu chỉ
lú thôi. Bạn hỏi lú gì ? Tôi nói LÚ TÌNH và bạn có tên là LÚ là vậy.
MoNa
Khóa 6 QuangTrung BinhKhe
Bạn Lú của Tôi ưa Lẩn!
Trả lờiXóaThích tào lào tầm phào chuyện vãn...
Chỉ mỗi Tội đó mà Hành!
Suốt đời sống LẶN sống Lội Ngụp Đầu!
Không Chơi không Tin ai đâu!
Miệng cười tươi rói không rầu là chi!
Ấy vậy bởi Tôi tri kỷ
Hiểu ý Bạn nhiều để ý biết thương..
Tế nhị cái chuyện ''TỰ TRỌNG''
Tính khí một chút hơi Ngông hơi Gàn
Không thích Tội nghiệp Thương hại
An ủi nói nhiều lải nhải bên tai..
Chuyện cần kíp mới giải bày...
Còn thì ''VUI như Hội Say!''
Cười nói rôm rả chẳng ai biết Buồn!
về nhà mới thấy thật Thương!
Bạn ''câm như hến''khui buồn khó ra!
Tôi đùa ''Bạn Lú thiệt mà!''
Thích Muốn gì cứ nói ra Sợ gì?!
Tỉnh bơ trả lời HẾT Ý!!!
''Lớn Cả hết rồi TÂM LÝ phải HIỂU???
Nói ra để được CHUỘNG CHIỀU..
Còn chi để biết Người Yêu thế nào???''
''Ôi Bạn Lú Lẩn sao sao???''
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaNhờ thông báo dùm:
Trả lờiXóaThông tin ở đây