Có lần tôi viết một bài về người già có tựa
là: “Già sao cho sướng?”, không ít bạn bè vừa đọc cái tựa đã kêu lên: Quái, cái
ông bác sĩ này bây giờ bày đặt viết chuyện “tục tĩu”!
Cái chữ “sướng” thiệt là tai hại, gây hiểu lầm
nhiều quá!
Thiệt ra “sướng” tôi dùng đây là trái với “khổ”.
Phật dạy “sinh bệnh lão tử” là khổ, thương yêu mà xa cách là khổ (ái biệt ly),
oán ghét mà gặp gỡ là khổ (oán tắng hội), mong muốn mà không đạt là khổ (cầu bất
đắc); ngũ uẩn không điều hòa là khổ…
Kể đủ thứ “khổ” như vậy thực ra không phải để
bi quan, yếm thế, mà trái lại, khi đã nhận chân được sự thực thì sẽ có cách giải
thoát khổ đau; Như người thầy thuốc phải chẩn đoán đúng bệnh, tìm ra được
nguyên nhân thì mới có phương cách chữa trị hiệu quả.
Già là một cái khổ không chối cãi được. Ít có
ai già mà khăng khăng bảo mình sướng lắm, sướng lắm chớ! Sướng sao nổi. Lực bất
tòng tâm. Muốn mà không làm được, tức lắm chớ, buồn lắm chớ. Muốn bay nhảy như
hồi thanh xuân đâu có dễ! Nhiều nỗi cay đắng ngậm ngùi không tiện nói ra, không
biết bày tỏ cùng ai. Người già đôi khi như hổ nhớ rừng: “Gặm một khối
căm hờn trong cũi sắt/ Ta nằm dài nghe ngày tháng dần qua…” (Thế Lữ).
Đó là không kể già thì thường có bệnh. Bệnh
thì không đơn giản. Đủ thứ bệnh ở lục phủ ngũ tạng, “ba cao một thấp”… Bệnh này
kéo bệnh kia. Thuốc chữa được bệnh này thì sinh ra bệnh khác. Lòng vòng mãi
không dứt.
Một người bạn ở nước ngoài về cho biết, lúc
này bạn bè có tuổi của mình bên đó bị bệnh “ba cao một thấp” nhiều lắm. Tôi ngạc
nhiên hỏi bệnh ba cao một thấp là bệnh gì? Đó là bệnh cao máu (tăng huyết áp),
cao đường (tiểu đường) và cao mỡ (tăng axít béo, cholesterol xấu). Còn một thấp
là gì? Bạn nói, một thấp là thấp khớp! Thì ra vậy. Nhưng đâu chỉ có
ở nước ngoài, ở ta bây giờ cũng đầy “ba cao một thấp” đó thôi. Mấy năm trước, tỷ
lệ tiểu đường (type II) rất thấp, nay đã tăng gấp mấy lần. Bệnh tim mạch, huyết
áp, thấp khớp, béo phì… đang tăng nhanh. Ra đường bây giờ thấy thanh niên trai
tráng thì cà phê thuốc lá, nhậu nhẹt tưng bừng, còn người già thì cà lết cà nhắc
tập đi bộ, huơ tay múa chân thiệt là náo nhiệt!
Có một nhà báo nằm mơ thấy mình gặp thượng đế,
và xin được phỏng vấn ngài. “Được, muốn hỏi gì thì hỏi”, thượng đế nói. Nhà báo
bèn thưa: “Từ lúc tạo ra loài người đến giờ, ngài có thắc mắc hay ngạc nhiên gì
về họ không?”.
“Nhiều lắm”, thượng đế trả lời: “Ta ngạc
nhiên không hiểu sao con người lúc nhỏ thì mong cho mau lớn, lớn rồi thì mong
cho nhỏ lại! Ngạc nhiên không hiểu sao con người lúc trẻ thì đem hết sức khỏe
ra để kiếm thật nhiều tiền để rồi sau đó đem tiền ra phục hồi… sức khỏe! Lại nữa,
ngạc nhiên thấy con người luôn sống trong tương lai hoặc trong dĩ vãng, mà
tương lai thì chưa tới, dĩ vãng đã qua rồi, nên có thể nói con người chưa bao
giờ… biết sống cả!”.
Sống trong hiện tại “ở đây và bây giờ” chính
là cách sống tốt nhất của người già vậy.
Đỗ Hồng Ngọc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét