Người
ta nói rằng có quá nhiều bạn bè đôi khi cũng gây phiền phức, và điều đó xảy ra
trong trường hợp của tôi.
Một
tuần lễ nữa là đến Giáng Sinh rồi, thế mà tên năm người thân trong danh sách của
tôi vẫn chưa được tôi mua quà. Bởi vì bạn tin được không, trong túi tôi chỉ còn
đúng ba đôla! Làm sao tôi mở miệng nói với ba mẹ tôi và ba người bạn của tôi rằng
tôi chỉ có thể chi cho mỗi người sáu mươi xu thôi?
Tôi
đề nghị với Joanie, bạn thân của tôi:
- Năm nay tụi mình nên đặt ra giới hạn cho
từng món quà đi.
Joanie
đồng ý ngay:
- Hay đấy. THế thì mỗi món không được quá
năm đôla nhé?
Tôi
cảm thấy mình đúng là "trùm sò" khi kỳ kèo với nó:
- Nếu mỗi món không được quá sáu mươi xu
thì cậu nghĩ sao?
- Mình cho rằng đây là lúc mình cần phải nhấn
mạnh: quà cáp không quan trọng, chỉ có tình cảm mới quan trọng. Nhưng đừng
trách mình nếu cậu sẽ nhận toàn là kẹo cao su!
Hoàn
toàn không dễ dàng khi tôi cần lựa mua mỗi món quà với giá sáu mươi xu. Cho nên
nó phải là những món quà nhỏ xíu với ý tưởng rất lớn lao. Chưa bao giờ tôi mất
nhiều thời gian cho công việc suy nghĩ này, làm sao để tặng quà cho đúng người.
Cuối
cùng, ngày Giánh Sinh cũng tới. Tôi lo lắng lắm, không biết người ta sẽ nghĩ gì
sau khi nhận món quà "rẻ tiền" của tôi.
Tôi
tặng mẹ một cây nến thơm cùng với dòng chữ "Mẹ là ánh sáng rực rỡ nhất
trong đời con." Mẹ tôi suýt khóc khi đọc hàng chữ đó.
Tôi
tặng anh tôi một cây thước gỗ. Trên mặt sau cây thước, tôi viết "Trên đời
này, không người anh trai nào có thể so sánh được với anh". Anh tôi tặng lại
tôi gói đường với dòng chữ "Em thật ngọt ngào". Tôi xúc động lắm. Anh
tôi chưa từng nói câu đó với tôi bao giờ.
Phần
Joanie, tôi sơn phết một đôi giày cũ, đính những bông hoa ép khô lên trên đó và
kèm theo mảnh giấy nhỏ viết rằng "Không ai có thể chất đầy đôi giày của cậu."
Nó tặng lại tôi một cái lông gà và một băng cá nhân. Nó nói rằng tôi thường cù
lét vào sườn nó, làm nó cười lăn lộn cho tới khi nó bị xốc hông.
Và
hai người bạn kia, một đứa thì tôi tặng cây quạt giấy, và viết trên đó hàng chữ
"Mình là một fan cuồng nhiệt nhất của cậu." Còn đứa kia, tôi tặng cái
máy tính giá một đôla và viết "Bạn luôn có thể tin cậy nơi mình." Tụi
nó tặng lại tôi một cái móng ngựa rỉ sét để lấy hên, và một bó que được cột chặt
bằng sợi dây đỏ, bởi vì "bạn bè phải luôn sát cánh bên nhau".
Trong
mùa Giáng Sinh năm đó, những món quà "rẻ tiền" là thứ mà tôi nhớ nhất.
Anh tôi nghĩ rằng tôi ngọt ngào. Mẹ tôi biết bà ấy là người quan trọng nhất
trong cuộc đời tôi. Joanie nghĩ tôi luôn làm nó tức cười - và điều đó thật cần
thiết, vì ba nó mới bỏ đi và nó nhớ ba nó lắm.
Trước
Giáng Sinh, tôi lo mình không có đủ tiền mua quà cho mọi người, thế mà tôi vẫn
mua đủ và còn dư lại những hai mươi xu! Giờ đây, chúng tôi thường nhắc lại những
món quà "rẻ tiền" đó, giá cả chỉ tính bằng vài chục xu, nhưng chúng
tôi thật sự thổ lộ tình cảm ra cho nhau biết.
Trên
kệ sách, tôi còn giữ lại một gói đường, một cái lông gà, một móng ngựa và một
bó que... Và chúng hoàn toàn vô giá.
Nguồn Internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét