Đầu
dây bên kia gọi tôi, “mày lại tao nhé”. Thật lạ, thằng bạn thời sinh viên làm
chức to trên tỉnh bỗng dưng mời, như tôi là cấp trên của hắn vậy. Mà tôi chỉ là
thằng viết văn quèn của tờ báo văn nghệ tỉnh.
Hàng
năm, cận tết, tại sảnh nhà hắn khách xếp hàng như đi khám bệnh, người ra nối tiếp
người vào, trật tự và lặng lẽ. Hắn chỉ tiếp có vài phút. Bác sĩ còn lấy tay gõ
gõ, cắm ống nghe vài ba giây trên ngực bệnh nhân rồi ra đơn, còn hắn chẳng cần ống
nghe nhưng vẫn tìm ra bệnh, đại loại là, “chú còn hơi non, phấn đấu nhé” hoặc
“cái khoản quản lí chú còn yếu, anh bồi dưỡng thêm cho chú”..vv…Phong bì chồng
lên phong bì, tiền đô chồng lên tiền Việt, vàng ta chồng lên vàng tây…chật
kín hộc bàn.
Hôm
nay là ngày 29 ăn ngày 30 tháng chạp, ngày cuối của năm lịch ta, thế là thiếu của
nó một ngày tiếp khách. Có chút lộc thải lộc thừa người ta biếu nó không dùng hết,
vứt sọt rác thì lộ tẩy mà cho cũng chẳng biết cho ai, hắn chẳng có bà con họ
hàng ở gần, thế là tôi hưởng. Tôi biết rõ thế. Hằng năm vợ tôi ngắm từng khúc
giò đầy tròn nhẫy mỡ, từng hộp bánh ngoại đắt tiền như ngắm của hiếm từ trời rơi
xuống. Ngày thường có bao giờ được dùng thứ đó, có mà mơ. Đỡ sắm tết. Mà có sắm
thì tiền lương bọt bèo của tôi và lương tạp vụ của vợ chắc chỉ đủ để mua … dưa
hành, thịt ba chỉ là cùng. Hôm sinh chật con, chiêu đãi mó hộp cơm sườn siêu nạc
15 ngàn ở vỉa hè của đường không số. Tôi nói đùa “thịt heo tai xanh mới rẻ thế”,
nó trả lời “nhưng mà con thích, lâu lâu cho con hộp tai xanh nghe ba”, nghe mà
xót như ăn củ cải muối.
Vậy
mà tự nhiên được chia cổ tức, lộc bật chợt nẩy mầm, hoa tự nhiên nở hé. Ấy là
nhờ cổ phần đêm 30.Tôi tự an ủi mình.
Tôi
vào nhà hắn mà như vào nhà hoang, trống vắng, lạnh tanh. Bàn thờ chẳng nhang
khói gì tất. Nó bảo vợ về quê có việc. Cách mấy hôm tôi nghe loáng thoáng, đúng
rồi, thằng bạn thân nói cho vợ nó mượn tiền đầu tư gì đó, quá hạn mấy tháng chưa
thấy trả, ngại quá chẳng dám đòi vì còn nhìn cái mặt của hắn trên TV nữa chứ.
Nghĩ nó làm to, tiền đâu có thiếu, chắc vợ nó chưa kịp nhớ đó thôi.
Thế
quà cáp nó để đâu, năm trước, chỉ còn dăm phút là đến giao thừa vẫn có người đến
đưa quà, lời đồn có bao giờ sai. Hiểu ý tôi nó thở dài như bị phát hiện bệnh
viêm gan,“tao nghỉ hưu gần tháng rồi”. Trời ạ, tôi trách bà mụ sao không cho nó
ra đời qua giêng, thế này thì nó thất thu, cũng chả có gì mà tôi được chia cổ tức.
Tiếng
gõ cửa đùng đùng như báo cháy nhà, hắn ra, mở he hé rồi nói nhỏ “chờ cô ấy về, vụ này tôi không biết
thật mà”. Hắn cài khóa lẻng xẻng như khóa cửa tù.
Thế
là rõ rồi nhé, vợ hắn đi trốn con nợ cuối năm.
“Có
thằng cha nào bén mảng tới đâu, một chai rượu đế cũng không chứ nói chi rượu
ngoại”. Nó ngữa mặt lên trời “thôi, đời là thế” rồi vào trong khệ nệ bê hũ rượu
rắn hổ mang còn gần nửa, màu mỡ gà chọi.
Một
thằng làm một ly rồi xoay vòng như thời trẻ uống rượu “thuốc sâu”.
Mười
một giờ đêm, điện thoại reo, nó bật loa ngoài “chúc bô me mang kheo (chúc bố mẹ
mạnh khỏe), chúc mủng mắm muối (chúc mừng năm mới)”. Tiếp đến một loạt tiếng
Anh xô đẩy tiếng Việt như tranh nhau giữa đàn bầu và trôm pét. Hắn “hau a du” mấy
tiếng rồi “khỏe khỏe”. Đó là gia đình con gái duy nhất của hắn bên Mỹ gọi về. Thằng rể người Pháp lai Ca (tức Canada, thằng
rể viết thư thường viết tắt như thế). Chúng nó chỉ về Việt Nam có một lần cách
sáu năm rồi, phần vì vướng bận con cái, phần vì công việc. Có tiền, hắn cho con
du học từ nhỏ. Vợ hắn khóc hết nước mắt khi nghe con gái lấy chồng, mất con là
cái chắc. Hắn động viên con về, cho hết tài sản, con hắn trả lời “con chẳng cần
tài sản làm gì, nước Mỹ như là quê hương rồi,
không thể xa được”.
Hắn
cụng ly với tôi cái “rốp” như xáp lá cà. Nó không uống mà đổ thẳng vào cổ họng.
Hắn lè lưỡi như tắc kè kêu đêm,“đó là sai lầm về gia đình của mình, vợ nợ, con
xa. Ở tuổi này, địa vị, tiền bạc là phù phiếm. Mình cần một gia đình đúng
nghĩa”. Hắn thêm ly nữa, bỏ qua lượt tôi, “nghĩ lại thì quá muộn”, tôi thấy giọt
nước mắt tan chảy trên má nó như một vết
rạch.
“Còn
xã hội, những thằng mình nâng đỡ thì sòng phẳng với mình quá, mà cũng đúng
thôi, tiền cả mà, mình chẳng trách làm gì”. Tôi đế vào “thì mày cũng sòng phẳng
với cấp trên của mày vậy thôi”. Nó nuốt ực tiếng nấc như nuốt sự nhục nhã rồi
khạc ra bãi nước bọt đen ngòm, cái bã của con rắn chăng?
“Mày
biết hũ rượu này của ai tặng không, cái thằng mình “đì” nó đấy. Nó là thằng chẳng
coi ai ra gì, học hành dốt nát, thế mà mình chưa kịp nghỉ hưu thì nó chạy thế
nào mà lên được phó ban”. Hắn đứng dậy chỉ vào cuốn lịch treo tường, “của hắn đó,
ở đời không biết được, nghĩ lại thì quá muộn”.
Trên
TV phát thanh viên đang đếm từng giây cuối cùng của năm. Hai đứa cụng ly năm
cũ. Không biết vì quá chén hay hận sự đời, uống xong hắn vung tay đập bàn một
cái như thiên lôi giáng trần. Bình rượu cạn rơi xuống nền gạch nổ vang như pháo
giao thừa. Khi nhặt hết các mảnh chai, con rắn hổ mang vẫn vươn cao đầu thách
thức, báo hiệu năm con rắn đã đến. Hắn hồng hộc nắm cổ con rắn bẻ đôi cho bõ tức,
nhưng… đó là con rắn nhựa.
Nha
Trang -ngày cuối cùng năm Nhâm Thìn 2012.
Từ Sâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét