“Đồ
chết tiệt! ”
Ngồi
trong gian bếp, tôi giả bộ đang may để lén quan sát con búp bê rỗng tuếch đang
xoay người nghiêng qua nghiêng lại trước gương trong phòng ngủ.
Mảnh
mai như một vũ nữ, cô ta đưa tay lên cao để duỗi thẳng tóc rồi sau đó thoa một
chút son lên môi trông như những giọt sương trên hai cánh hoa hồng.
“Ui
chao! Lại bị kim đâm rồi!”. Quá tập trung vào nó tôi đã lơ đễnh để kim chích
vào ngón tay. Cố tạo vẻ lãnh đạm, tôi làm như không quan tâm khi cô ta bước vào
nhà bếp.
“Thưa
mẹ trễ rồi, con phải đi làm bây giờ đây. Con sẽ tranh thủ về nhà sớm. Các món
ăn con đã chuẩn bị xong, không biết mẹ còn cần gì nữa không?”
“Thôi,
cứ đi đi, đừng có bận tâm.”
Cô
gái bối rối nhìn tôi, như thể còn muốn nói thêm một điều gì nữa nhưng cuối cùng
im lặng, cầm lấy chiếc xách tay và xâu chìa khoá, lặng lẽ bước ra khỏi nhà.
Bây
giờ thì tôi mới thực sự là bà chủ. Kể từ khi cô ta bước vào sống trong căn nhà
này, tôi thực sự thấy mình chỉ là một người khách lạ hay thậm chí là một kẻ đột
nhập, giữa cô ta và đứa con trai.
“Ngốc
thật!” Chính tôi đã là người khăng khăng nài nỉ con trai mình. Nhìn thấy nó ăn
chơi lêu lổng và hoang phí thời gian, chỉ thích chơi đùa và không muốn lập gia
đình. Chính tôi đã khăng khăng đòi hỏi nó phải quyết định. Ba nó mất đến nay đã
nhiều năm và tôi cũng đã già. Tôi không muốn thấy con mình cô độc, nó cần phải
tìm một người vợ, đã hơn ba mươi lăm tuổi rồi còn gì ... nó đâu còn thời gian để
chờ đợi nữa...
Và
thế là một ngày cô gái ấy đã đến đây, núp sau lưng thằng con trai, hai bàn tay
căng thẳng và bối rối siết chặt chiếc dây đeo của túi xách. Chặt đến nỗi màu
các khớp trên ngón tay biến thành màu trắng bệch. Không một sợi tóc nào nằm
ngoài vị trí, trên má cô ửng một chút phấn hồng và đôi mắt chiếu sáng như một
hòn than đang cháy trên tàn tro. Đúng rồi, chính nó đã hớp hồn con trai tôi!
Trước
đây, từ ngày chồng mất, đứa con trai là tất cả với tôi và ngược lại. Tôi là người
duy nhất mà nó quấn quít và ngưỡng mộ. Rồi khi cô gái bước vào nhà, tình yêu bị
chia sẻ. Thứ gì cô ta cũng làm tốt hơn tôi. Tôi trở thành kẻ thừa thãi và vô dụng.
Và
bây giờ cô ta trở thành bà chủ nhà. Chỉ mấy ngày sau đám cưới là mọi chuyện đã
rõ ràng. Tôi bị gạt qua một bên. Cô ta đã trang hoàng nhà cửa theo một cách
khác và thằng con tôi lại thích nghe theo. “Má thấy không, như vậy ngăn nắp hơn ...
nhà đẹp hơn. Vợ con thật giỏi...”
Bao
nhiêu lần tôi muốn nói là tôi thích căn nhà được sắp xếp như xưa, đó là căn nhà
của tôi... thế nhưng tôi chỉ biết nhếch mép, cười, lúc lắc cái đầu và tiếp tục
giữ im lặng... dù ánh mắt thường ném một cái nhìn về phía cô ta. Cái nhìn toé lửa,
muốn thiêu đốt, làm cô ta biến mất.
Đây
rồi, cô ấy đã bước ra khỏi nhà. Một tiếng thở phào, giải thoát. Bây giờ thì tôi
có thời gian dành cho mình. Nhưng thời gian ấy để làm gì đây? Trong nhà bếp tất
cả đều ngăn nắp, phần ăn của tôi cũng đã được chuẩn bị xong xuôi, khi nào muốn
tôi chỉ cần hâm nóng là xong.
Đã
từ lâu tôi ít ra khỏi nhà, các bạn cũ đều ở xa, rất nhiều người đã dọn ra ngoài
thành phố. Có những kẻ bất hạnh thì giờ đây không còn nữa, còn chăng hoạ là kỷ
niệm... trường học, tuổi trẻ, hôn nhân...
Tôi
bước loanh quanh giữa những gian phòng trống của căn nhà mà tôi không cảm thấy
nó là của mình. Tôi là bà chủ. Ừ, thì là bà chủ, mà chủ...cái gì? Và, rồi sao nữa?
Là bà chủ để được một mình. Lúc nào cũng cô độc. Tôi chua xót nhìn đời bằng nửa
nụ cười rồi lặng lẽ chôn kín tất cả những niềm đau vào bên trong.
Ngày
giờ trôi qua trong sự quen thuộc đến độ nhàm chám. Chỉ còn vài giờ nữa thì bà
chủ trẻ sẽ về nhà và tôi sẽ biến thành một bóng ma.
Thế
nhưng có tiếng động trong ổ khoá. Nó! Nó đã về nhà !
Sao
sớm thế nhỉ?
Làm
bộ lãnh đạm tôi trở về phòng mình. Tôi nghe tiếng nó đặt xâu chìa khoá và chiếc
xách tay lên bàn. Tôi chẳng muốn nghĩ đến nó chút nào ... phải rồi, nó chiếm hữu
căn nhà của tôi, chiếm hữu đứa con trai của tôi ... nên tôi chẳng muốn phí thời
giờ để nghĩ về nó! Đó đâu phải là việc của tôi!
Cầm
lên tay vuông vải nhỏ vừa mới bắt đầu thêu, đó chỉ là cái cớ để cầm một vật gì,
nhưng đầu óc tôi trống rỗng. Chỉ có đôi tai là căng lên, sẵn sàng nắm bắt những
tiếng động rất nhỏ. Cái gì vậy? Có điều gì bất thường. Tôi không thể ngồi yên được
nữa.
Đứng
dậy để xem. Phòng ngủ bên kia trống rỗng. Trong gian bếp chẳng có ai. Thế nhưng
trong sự im ắng này tôi lại nghe có tiếng nấc, tiếng rên rỉ, rất khẽ, đến từ
phòng tắm. Cửa phòng chỉ khép hờ và trong lúc đẩy vào, tôi thấy nó đang đứng,
khom người trên nền nhà, nước mắt nước mũi chảy ròng trong nổ lực ngăn chận một
cơn nôn mửa. Chân trần, chiếc áo đẹp mặc đi làm bị ướt một quầng lớn ở vạt trước,
hai cánh tay yếu ớt buông thõng.
Một
tia chớp loé lên trong đầu tôi!
Ui
chao, tôi chính là một con mụ ngốc! Quá đần độn và chẳng hiểu gì!
Bây
giờ thì tôi nhớ ra rồi ... cái cách mà nó đưa tay lên che trước bụng, như thể muốn
bảo vệ cái mầm sống đang bắt đầu lớn lên ở bên trong. Khuôn mặt tái mét nhưng đường
nét dịu dàng, các cử động đều chậm rải khác với cách cuống cuồng lúc trước.
Rồi
tôi chợt nhìn lại, nhớ lúc mình cô độc và sợ hãi khi mang thai lần đầu mà hoàn
toàn không nhận được sự giúp đỡ nào của mẹ chồng. Thời đó tôi chỉ cảm nhận sự
ghét bỏ, về cái cách bà ấy mắng nhiếc bằng những lời thô bạo, làm tôi còn đau hơn
những trận đòn roi!
Sao
mà mình lại không thể nhận ra? Tôi đã tự đóng khung, đã đóng cửa trái tim trong
chiếc lồng ích kỷ và lãnh đạm của mình! Bao nhiêu thời gian đã mất, cho những
điều phù phiếm là quan trọng, và sống bằng thành kiến ngu xuẩn để đời mình như
tẩm độc?
Liếc
nhìn cô gái nhỏ, tôi thấy đôi mắt đầy sợ hãi và ươn ướt như vừa khóc.
“Bình
tĩnh đi con. Mẹ hiểu rồi. Đợi một chút, mẹ sẽ giúp con!”
Chạy
đi lấy chiếc khăn bông, tôi dấp nước và lau mặt cho con dâu, chùi mấy đóm bầy
nhầy thốc tháo còn dính xung quanh miệng. Rồi tôi tiếp tục nói, bao nhiêu lời lẽ
mà lâu nay tôi đã giữ kín trong lòng mình. Ngay cả chính tôi cũng không thể ngờ
là mình có thể nói được những lời dịu dàng đó.
“Con
sợ”... giữa những tiếng nấc đứa con dâu gắng gượng nói. “Con thấy mệt. Thức ăn
trong bụng như cứ muốn trào ra...”
Tôi
dìu con dâu vào phòng ngủ, giúp nó thay đồ. Cô nhỏ quá yếu, tôi cảm giác như
mình đang cởi đồ cho búp bê.
“Con
gái yêu, đừng lo nữa. Mẹ sẽ giúp đỡ con. Chờ một chút nhé, đây, chiếc gối nhỏ
đây, bây giờ mẹ đi lấy chai dầu xanh, thoa chỗ này nè, trên cổ tay, một chút
lên màng tang nữa...đấy, thấy chưa, con có vẻ đỡ hơn rồi đấy. À, mà đợi mẹ đi lấy
cho con vài lát gừng, nhấm một chút sẽ hết buồn nôn. Cố gắng nhé, chỉ vài tháng
đầu thôi ... sau đó con sẽ khoẻ...”
Tôi
trở lại với một tách trà nóng và mấy lát gừng trên tay. Tôi nhìn thấy khuôn mặt
con dâu đã bớt tái và đang nằm áp đầu vào chiếc gối con, đôi mắt vẫn còn ướt vì
nước mắt.
Nhưng
mắt tôi cũng đang ẩm ướt. Chúng tôi sẽ có thời gian để làm lại ... và trong chính
phút ấy lại có tiếng chìa khoá tra vào ổ ... thằng con trai của tôi cũng đang bước
vào nhà.
“Sao
im lặng quá vậy ... có gì ăn chưa?” lời chưa dứt đã thấy nó đứng trước phòng ngủ,
ngỡ ngàng nhìn chúng tôi.
“Bây
giờ mẹ đi nấu cái gì để ăn đây. À, từ rày về sau con cần phải kiên nhẫn hơn đó.
Trong lúc mẹ đi nấu ăn, con phải ngồi đây để canh chừng và chăm sóc vợ. Vợ con
sẽ thông báo cho con một tin quan trọng, nó sẽ làm thay đổi cuộc đời chúng
ta ... và là một tin rất vui!”
Saigon 2-2012
Elena Pucillo
Truong
Nguyên
tác : La Rivelazione
Bản
dịch của Trương Văn Dân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét