Có những đêm
Ta thấy mình là sỏi đá
Trăn trở lăn
Theo từng bước chân đời
Có đêm
Ta thấy mình là rong
bèo nhỏ
Giữa bụi trần
Và tục lụy nổi trôi
Rồi một đêm
Ta thấy mình là cơn
gió lạ
Đi lang thang
Đến khắp chốn không
người
Lại một đêm
Ta thấy mình là cơn mưa
đổ
Rơi xuống đời
Mang cả những buồn
vui
Ta thấy gì ?
Trên bước đường chợt
quen rồi bỗng lạ
Với hư vô …
Chốn địa đàng chính là
cõi thần tiên !
Đỗ Kinh Thi
Mona thích 2 câu thơ cuôi của Anh:
Trả lờiXóaTa thây gì?
Trên bươc đương chơt quen rôi bông lạ
Vơi hư vô...
Chôn địa đàng chính là cõi thiên tiên.
Cảm ơn Anh , đã có lúc ơ chôn này Mona cũng thây mình mơ hô như vây...
Cảm ơn Mona có chút đồng cảm cùng Ka
Trả lờiXóa“BỖNG XA LẠ VỚI CHÍNH MÌNH”_Có thể nói là phút giây "linh ứng" hóa thân vào đời , vào người , vào cây cỏ, hoa lá …mà quên đi chính mình ? Tất cả đều “tan chảy” cuộn tròn _thả cho không gian mênh mông không còn thấy bóng thời gian nữa…
Trả lờiXóaLúc ấy ranh giới giữa Người và Ta…hình như vô phân biệt _ xóa bỏ thì mọi sự vật đều nhẹ vơi…
“Bỗng xa lạ với chính mình” của anh ĐKT đọng đầy cảm xúc, “thấm đẫm”…tình đời, tình người !
Cảm ơn Anh < chúc vui nhé !
"Ta thấy gì ?
Trả lờiXóaTrên bước đường chợt quen rồi bỗng lạ
Với hư vô …
Chốn địa đàng chính là cõi thần tiên !"
Đó là những bước đi trong tỉnh thức đấy anh ĐKT! Thật tuyệt vời. Chúc anh vui há.