“Như Những Giọt Sương” là tập sách gồm các tiểu luận và tạp
bút của anh Mang Viên Long - nhà giáo, nhà văn của đất Bình Định, vừa được Nhà
xuất bản Hội Nhà Văn ấn hành tháng 8 năm 2012. Nhà văn Phạm Cao Hoàng đã có cảm
nhận về bút pháp của anh :
“… Các đề tài anh chọn rất gần gũi với cuộc sống thường
ngày nên người đọc có thể thấy mình ở trong đó, dễ chia sẻ với những gì anh
muốn trình bày trong bài viết. Văn phong của anh chững chạc, điềm đạm. Ngôn ngữ
anh dùng giản dị, dễ hiểu, và những ai hiểu được một số từ địa phương anh dùng
thì khi đọc sẽ thấy rất thú vị. Đọc tạp bút Mang Viên Long, người đọc có thể
học được một điều gì đó. Đây là điểm thành công nhất trong các bài viết của anh
…”
Cảm ơn anh Mang Viên Long đã gởi tặng cho anh em
QuangTrung BinhKhe tập sách. Xin giới thiệu một tạp bút của anh trong tập “Như
Những Giọt Sương” :
CHIẾC KÍNH TRI THỨC CỦA
CHÀNG NGỐC
Tạp Bút
Người thầy cũ đang nằm ở chiếc
ghế dựa đặt ở góc phòng khách mãi mê đọc
cuốn truyện mà cô học trò gởi tặng tuần trước-cuốn “Hội Hè Miên Man” của Ernest
Hemingway, cô học trò đã vào đứng ở cừa chờ ông dừng đọc, đã mấy phút.
-
Thưa thầy! Cô sẽ sàng lên tiếng .
-
Chào em! - Người thầy gấp tập sách lại, ngước nhìn cô học trò - thầy xin
lỗi vì khi đọc, thầy chú tâm đọc rất chậm, và cả tuần nay chỉ đọc dược nửa cuốn
thôi!
-
Em thì khác - cô cười - em đọc
một lèo, rất nhanh, cho đến trang cuối mới nghỉ!
- Kiểu đọc của em cũng có cái hay, nhưng chuyện
đó tùy thuộc vào khả năng tiếp thu của người đọc nữa - Ông có vẻ suy nghĩ, nhanh
hay chậm không quan trọng - miễn đọc đến đâu tiếp thu được ngay những gì tác
giả muốn bày tỏ, gởi gắm qua trang viết là được rồi!
Cô học trò nhìn xuống đôi bàn tay
mình đang đặt trên chiếc cặp da, thẩn thờ một chút, cô ngẩng lên nhìn người
thầy mỉm cười: “Em vừa được công ty cho đi học cao học, nhưng còn chần chờ, em
muốn xin ý kiến của thầy là có nên tiếp tục học để có học vị cao, chẳng hạn sẽ
học đến tiến sĩ, hay chỉ nên tận tụy với công việc đang làm? “.
Sau phút trầm tư như để đắn đo, ông
bỗng cười thoải mái, nhìn vào gương mặt dịu dàng đang nhìn ông chờ đợi: “Thầy
sẽ kể cho em nghe một câu chuyện ngắn thôi, chuyện về Chiếc Kính Tri Thức Của Chàng Ngốc” nhé?
-
Thuở xưa, ở một huyện nọ, có một gia đình giàu sang quyền thế vào bậc
nhất nhì của huyện, nhưng chỉ sanh được một cậu ấm thôi. Vì sợ con đi học phải
thức khuya dậy sớm, khổ, và cũng chìu theo ý con, vợ chồng phú hộ quan lại nọ
đế mặc cho cậu ấm sáng chiều la cà nơi này chốn nọ với đủ thứ trò tiêu khiển
tốn kém. Họ nghĩ - với đống của cải họ đã thâu tóm được, đang sở hữu - mai này
sẽ dành hết cho con thì dù có không biết chữ nào, cũng sẽ sung sướng, cũng “ ăn
trên ngồi trước” thiên hạ rồi!
Cậu ấm đã trên 18 tuổi rồi mà vẫn
“mù chữ”, chưa đọc được chữ nào. Một hôm, nhân dịp người cha lên tỉnh có chuyện
quan, cậu ấm cùng theo cha lên phố. Vào đến chốn tỉnh đường, cậu ta nhìn thấy
nhiều người ăn mặc sang trọng, mắt đeo kính trắng, tay cầm tờ báo hay tập sách,
tài liệu gì đó, cắm cúi đọc. Cậu ghé mắt vào nhìn, nhưng chẳng thấy gì ngoài
từng dòng nhì nhằng. Câu bỗng ao ước được như họ. Được có cặp kính trắng để đọc
biết các hàng chữ nhì nhằng ấy nói cái gì mà họ say mê đến vậy?
Cậu ra phố, ghé vào các hiệu bán
gương đeo mắt, đi dọc cả mấy dãy phố, vào đến bốn năm cửa hàng bán gương mà vẫn
không chọn được chiếc kính nào như ý.
Cậu bước vào cửa hàng bán gương
thứ 6 - cũng là hiệu bán gương lớn nhất phố - lục lọi, tìm kiếm hết tủ này đến
tủ khác. Người chủ vì xem “khách hàng là thượng đế” nên vẫn nhẫn nại để cho cậu
ta đeo thử từng chiếc gương - chiếc nào hễ đeo vào, cậu ta cũng nhìn chăm chăm
vào một tờ báo mua cầm sẵn nơi tay - rồi vội vàng lắc đầu, thất vọng.
Cuối cùng người chủ tiệm không
kiên nhẫn được nữa lên tiếng:
-
Cửa hàng của chúng tôi mới về nhiều kiểu gương sịn cận,viễn, loạn mà cậu
không chọn được chiếc kính nào sao?
-
Không ! - Cậu ta buông thõng, thở dài - kính của cửa hàng nhà ông đeo
vào không thấy gì cả?
-
Xin lỗi - người chủ tiệm lịch sự một cách cay cú - Cậu có biết chữ không
ạ ?
-
Nếu mà biết chữ thì tôi còn mua kính làm chi nữa cho tốn tiền?”
Cô học trò không giấu được tiếng
cười hồn nhiên, giọng vui vẻ : “Có phải cậu ta ngộ nhận về chiếc kính trắng đeo
mắt là hễ ai đeo vào cũng biết đọc được chữ không, thưa thầy?“
Người thầy rót thêm trà vào cả
hai tách - cầm tách trà uống thong thả - giọng lơ đãng : “Em còn thấy gì nữa
không?“
-
Cặp kính trắng không làm nên tri thức, không có khả năng giúp người có
tri thức, nó chỉ là cái “hình thức” bề ngoài vô nghĩa, hay …
-
Hay gì nữa? Người thầy nhìn cô học trò nhiều chuyện”, thông minh - khuyến
khích.
-
Hay, thưa thầy “Chiếc áo cà sa không làm nên thầy tu” ? Hay mọi cái hình
thức bề ngoài chỉ là cái không tưởng, không có chút giá tri đích thực nào?
-
Em đã nhận chân được đôi điều cần thiết rồi! - Người thầy cười mãn
nguyện - Câu chuyện tuy thuộc vào “chuyện tiếu lâm”, nghe cho vui, nhưng nó
cũng đã ẩn chứa nhiều điều cần suy ngẫm, chẳng hạn chuyện đi học cao học của em
nay mai …
-
Thưa thầy, em chưa hiểu rõ ạ! - Cô
học trò lo lắng nhìn người thầy, chờ đơi.
-
Trường đời là trường học, phải học, học thêm, học mãi. Không học thì sẽ
đứng yên. Sẽ bị đẩy lùi. Nhưng ý thầy muốn nói đến cái “học” đích thật, cái học
giúp ta tiến bộ, phát triển, đem lại lợi ích cho ta và cho người chứ không phải
cái “học đòi, học chạy, học lót, học vị” bằng mọi cách để có nhiều tấm bằng,
nhiều thẻ đeo, nhiều danh hiệu (…) mà thực chất cũng không khác cậu ấm dốt chữ
tìm mua kính tri thức…
Cô học trò như chợt “hiểu ra”, cười,
hồn nhiên : “Em sẽ nổ lực học, nổ lực vươn lên bằng chính khả năng và trí tuệ
của mình, thưa thầy!”.
-
Trong phẩm tự ngã (Attavaggo) Kinh Pháp Cú cũng đã dạy ”Chính tự mình
làm chỗ nương cho mình chứ người khác làm sao nương được?“, nghĩa là hãy đứng
vững trên đôi chân của mình mà tiến bước, mọi hình thức, mọi sự trông cậy, tất
cả đều không thể giúp được gì cho ta thăng tiến, thành công theo đúng nghĩa
chân chính của nó, mà chỉ đem lại bao điều phiền lụy đáng sỉ nhục mà thôi!
Người thầy bưng tách trà trao cho
cô học trò nhỏ, giọng bỗng trầm buồn :
-
Trong ba nghiệp “Thân, Khẩu, Ý”, Ý là quan trọng nhất. Ngộ nhận, nhận
thức sai, vì không có một trình độ căn bản, một khả năng tối thiểu, một kinh
nghiệm thực chứng (v.v…) thì sẽ dẫn đến lời nói và việc làm sai lầm, “tiếu lâm”,
chẳng khác chàng ngốc đi lựa mua kính trí thức. Trong các sinh hoạt của đời
sống, từ văn hóa, giáo dục, đến chính trị, xã hội, tôn giáo, đều đã xảy ra
nhiều trường hợp từ “nhận thức sai lầm, ấu trĩ” đưa ra các quyết định sai lầm,
đã gây bao cảnh cười ra nước mắt cho bao người?
Người thầy dừng lại, uống một
ngụm trà, đốt một điếu thuốc, đôi mắt nhìn lơ đãng lên không : - “Lịch sử của
đất nước (trong quá khứ) có hai “nhận thức sai lầm” đó là việc “đấu tố giai
cấp” và “Nhân Văn Giai Phẫm” đã để lại hậu quả thật đau lòng khó hàn gắn trong
một sớm một chiều …”
Người thầy bỗng cười :
-
Trong kinh doanh, em có nghe về vụ phá sản của tập đoàn Vinashin không?
Toàn là “học vị, nhãn hiệu” đầy mình cả mà để cho đến khi thua lỗ 80.000 tỷ đồng mới phát hiện, nhưng chưa có “kết
luận trách nhiệm thuộc về ai?”. Ai sẽ chết trong vụ “đắm tàu” khổng lồ này? Có
phải là người dân đen nghèo khổ không? Con tàu lịch sử Titanic bị đắm (năm
1912) nhận chìm theo 1500 người là nỗi kinh hoàng cho cả thế giới, còn “con tàu
Vinashin” chìm sẽ làm chết bao nhiêu người?
Người thầy ngồi yên lặng. Thở
khói thuốc.
Ông nhìn cô học trò-giọng dịu
dàng : “Chuyện “tiếu lâm” như vậy sẽ còn dài dài, nếu nhận thức còn ấu trĩ,
phiến diện, sai lầm. Hậu quả, nhiều khi kéo dài đến nhiều thế hệ (!).Thôi,
chúng ta nói chuyện khác đi nhé?”
Nói xong ông bỗng đứng dậy, bước
lại mở cánh của tủ kính chứa đầy sách, rút
ra quyễn “Tâm Quân Bình” (Gesture Of Balance) của Tarthang Tulku do
Thích Nữ Trí Hải dịch, trao cho cô học trò. - “Thầy cho em mượn quyễn sách này
về nhà đọc nhé?”. Như chợt nhớ, ông cười : “Đọc thong thả thôi, không nên “đọc
một lèo” nhé?“
Cô học trò đứng dậy, hai tay đỡ lấy
tập sách :
-
Em nhớ rồi, xin cám ơn thầy!
Tặng “Tiểu đệ”
Trung tuần tháng 8/2010
MANG VIÊN LONG
Tạp bút “CKTTCCN”_ Viết rất sâu sắc & thâm thúy như một bài học... được rút ra từ cuộc sống !
Trả lờiXóaPhải chăng tri thức cốt lõi của con người nằm ở tấm lòng và sự nhận biết… trước mọi sự vật xung quanh ta ?...
Cảm ơn anh MVL và QTBK đã cho đọc một câu chuyện thật thú vị trong ngày Nhà Giáo VN 20_11 ! Thật ấn tượng !
Chuyện thì cũ lắm rồi, mà nhìn theo một góc mới - góc nhìn Phật giáo - thành ra mới. Tôi thích.
Trả lờiXóa“Ông nhìn cô học trò-giọng dịu dàng : “Chuyện “tiếu lâm” như vậy sẽ còn dài dài, nếu nhận thức còn ấu trĩ, phiến diện, sai lầm. Hậu quả, nhiều khi kéo dài đến nhiều thế hệ (!).Thôi, chúng ta nói chuyện khác đi nhé?””
Trả lờiXóaMột cách đọc của riêng tôi với “Chiếc kính tri thức của chàng Ngốc”, tôi không cho đó là “chuyện tiếu lâm” mà đây là truyện ngụ ngôn mang tính phúng dụ cao.
Bằng một nét rất độc đáo, nhà văn Mang Viên Long đã dùng tư tưởng, triết lý Phật học cách đây hơn 3000 năm để quán chiếu vào sự kiện mang tính thời sự hiện đại như: đấu tố giai cấp/nhân văn giai phẩm/ “con tàu Vinashin”..”
Đặc biệt Ông đã đánh giá sự vật bằng cặp phạm trù triết học:”hiện tượng và bản chất “mà trong Phật học gọi là “tướng và tánh”: Cặp kính trắng không làm nên tri thức/Chiếc áo cà sa không làm nên thầy tu” ...
Ở tạp bút này, nhà văn MVL đã dùng tư tưởng Phật học để thể hiện cách nhìn một vấn đề thì tôi cũng xin mượn triết lý Phật giáo để nói: suy cho cùng mọi sự đều do tâm “ Nhứt thiết duy tâm tạo”
Xin cám ơn nhà văn MVL với tạp bút rất sâu sắc và thâm thuý, đã cho tôi một nguồn cảm hứng khi đọc “Chiếc kính tri thức của chàng Ngốc” mà tôi nghĩ ai đọc cũng cần phải suy ngẫm.
Kính chúc ông sức khoẻ, mong được đón nhận những tác phẩm của Ông.
Chào chị Kim Đức và anh Thiiasao !
Trả lờiXóaLâu quá mới gặp lại Anh ,Chị trên trang nhà QTBK ,em rất “đồng cảm” với lời chia sẻ của Anh _Chị về “CKTTCCN”!
Chúc Chị KĐ và anh Thiiasao luôn khỏe& vui nhé !