Sương
khuya mờ đám cỏ .
Lay động
cõi trời mơ .
Gió lùa
qua kẽ lá,
Tượng đá
ngồi chổng chơ !
Cheo leo trên
vách đá ,
Lạc lõng
tựa lưng đèo.
Nghe lá
vàng rơi rụng .
Xào xạc
vũng trăng khô.
Kìa cầu
treo lỗi nhịp,
Công viên hòn giả
sơn .
Bắc đìu hiu lạc điệu,
Bên rặng
đồi cô đơn .
Ai đi dọc
bờ đê ?
Dưới thềm
non sương trắng .
Gánh
trăng về ngõ vắng ,
Tưới sông
-hồ- suối – khe.
Người ơi
! Chớ hững hỡ !
Cội nguồn
cạn xác xơ.
Đá ngàn
năm trơ lệ ,
Khóc thương
đời xót xa .
Sài Gòn ,Thu 2011
Nguyễn Ngọc Thơ
.
.
Đá lạnh lùng, đá chổng chơ, lạc lõng....trong giông tố dữ dằn, đá vẫn mạnh mẽ, hiên ngang, ngạo nghễ. Có những nỗi buồn mà qua những bước chân trần trên đá, ta cũng có cảm giác như không còn cô đơn, lạc loài giữa cõi đời này. NNT đã thổi hồn vào đá bằng những vần thơ lãng cảm.Chia sẻ nỗi niềm này với NNT.
Trả lờiXóaEm rất vui được chị Kim Đức ghé thăm “bãi đá”_ nay đã hoang vu ,xơ xác…mà chạnh lòng ! Để rồi đồng cảm, thả “những bước chân trần trên đá” như thầm chia sẻ “nổi đau” của đá …
Trả lờiXóaCảm ơn Chị nhiều !Em cũng thích đọc những bài viết của Chị về “NCPBVH”, đọng lại trong em cái “hồn văn” sâu sắc !
Chúc Anh chị luôn vui& hạnh phúc nhé !
Cảm ơn QTBK đã post bài thơ này lên Trang nhà ! Chúc vui !