NHỮNG PHI VỤ
LÀM ĂN CỦA HAI GIÁO
Văn hóa xếp hàng (!?) |
2.
Phi vụ thứ hai :
Năm
1965, Hai Giáo lang thang tìm việc ở Buôn Ma Thuột. Công việc làm ăn, cạnh
tranh lúc này cũng rất khó khăn. Nhân có sự cạnh tranh giành giựt khách giữa 2
hãng xe Phi Mã và Kim Long. Hãng xe Phi Mã do đã được trưởng thành tôi luyện từ
một hãng xe lớn nhất miền Trung lúc bấy giờ là Phi Long - Tiến Lực cho nên đã
tích lũy nhiều kinh nghiệm, mánh khóe làm ăn, thống trị cả đầu mối vận chuyển ở Đắk Lắk. Còn
hãng xe Kim Long ế ẩm, gần như cả tháng chỉ chạy cầm chừng.
Hai
Giáo quyết định đến xin việc ở hãng Kim Long.
Khi
đến gặp ông chủ hãng, ông chủ bảo với Hai Giáo :
-
Chú không thấy hãng xe của tôi ế ẩm, gần
dẹp tiệm rồi, làm gì có việc mà chú xin làm ?
Hai
Giáo điềm tĩnh trả lời :
-
Chính vì thế mà tôi muốn xin việc ở hãng
ông, tôi có cách giành khách để xe ông hoạt động bình thường.
Ông
chủ hãng bảo :
-
Thế chú có cách gì giành được khách
trình bày cho tôi xem, rồi tôi sẽ nhận chú.
-
Cứ coi như là ông thử việc tôi đi, nếu
tôi làm được thì ông trả lương cho tôi bao nhiêu cũng được. Rồi Hai Giáo trình
bày kế hoạch của mình. Ngày mai ông chủ cho tôi ăn một tô phở và uống vài chai
bia xong, phần sau ở trong bến xe tôi lo, ông chủ chuẩn bị ký hợp đồng với hãng
Phi Mã rồi thực hiện.
Đối
với một ông chủ hãng xe thì một tô phở và vài chai bia có ra gì. Ông đồng ý và
kế hoạch của Hai Giáo ngày hôm sau đã được thực hiện.
Sáng
hôm sau ông chủ xe Kim Long dẫn Hai Giáo vào một quán ăn ở gần bến xe, đãi cho
Hai Giáo một tô phở và hai chai bia LaRue, phần ông chỉ gọi một ly café đen mà
thôi.
Khi
Hai Giáo đã ăn uống xong, ông chủ hỏi có còn yêu cầu gì nữa không? Hai Giáo bảo
là đủ rồi, bây giờ ông chỉ ngồi ở đây, chuyện trong bến xe để tôi lo, khi nào bọn
trẻ ra mời ông hãy vào, nhớ là đừng nói gì, mọi chuyện để tôi giải quyết.
Hai
Giáo sau khi đã được ăn uống no nê, chậm rãi đi về phía xe Phi Mã đang đầy
khách chuẩn bị xuất bến. Hai Giáo rút chiếc dao phay bọc trong tờ báo ra đã được
mài sáng hoắc. Lấy tờ báo trải xuống gầm xe rồi Hai Giáo chui vào nằm ngang
phía trước 2 bánh xe sau. Hai chú phụ xe
còn trẻ thấy thế chạy lên phía trước báo cho tài xế biết.
Anh
tài xuống xe, đi đến chỗ Hai Giáo nằm và bảo :
-
Ông
kia, ông làm gì vậy.
Hai
Giáo trừng trừng tên tài xế :
-
Bữa nay tao muốn chết, đứa nào muốn chết
chung thì đụng vào tao. Nguyên tắc là tao không đụng đến ai. Ai đụng đến tao
thì coi chừng cái mạng.
Anh
tài xế thấy mặt mày Hai Giáo đỏ gất và con dao phay sáng hoắc để nằm cạnh bên
hông phía tay phải nên tên tài xế cũng hãi. Anh ta xuống giọng :
-
Đại
ca ơi! Đàn anh muốn gì thì hãy chui ra rồi từ từ giải quyết !
-
Tao với chú mày là bọn làm thuê mà giải
quyết được cái gì. Bọn bay hãy về gọi chủ chúng mày ra đây.
Hành
khách trên xe đã bắt đầu nhốn nháo xuống xe và thúc giục tài xế mau gọi chủ xe
ra giải quyết. Tài xế bảo một thằng phụ chạy nhanh về nhà gọi chủ ra.
Ông
chủ xe Phi Mã bệ vệ lắm. Đi một chiếc Gobel màu đỏ mới keng, đến dựng ở một quán
ở phía bên kia chừng khoảng hơn 10 m. Ông dựng xe, hai tay kéo quần lên cho ra
vẻ oai vệ đi lại phía đàng xe đang đậu. Khi vạch được những người vây quanh đến
được gần Hai Giáo, ông thấy Hai Giáo mặt đỏ phừng phừng, bên hông lại để một
con dao phay sáng hoắc cũng hơi nhợn. Ông cuối xuống nhỏ nhẹ nói :
-
Chú gì đó ơi! có gì mời chú chui ra khỏi
xe chúng mình vào quán đàng kia nói chuyện đàng hoàng hơn.
Hai
Giáo la to lên :
-
Tôi muốn chết ! Bữa nay tôi muốn chết !
Lời
ông chủ xe Phi Mã xuống giọng nhẹ hơn :
-
Thôi mà chú em, chú cứ bình tĩnh chui ra
rồi chú muốn gì chúng ta sẽ giải quyết.
Hai
Giáo la to hơn :
-
Giải quyết cái gì? Làm ăn giành giựt cá
lớn nuốt cá bé, như các ông thì không trước thì sau gì chúng tôi cũng phải chết.
Đời mà ai không phải chết sợ gì. Chết no hơn sống lây lất rồi cuối cùng cũng phải
chết đói. Bữa nay tôi muốn chết, ông có ngon thì cứ bảo tài xế nổ máy cán qua
cái bụp là xong.
Giọng
ông chủ xe Phi Mã lại xuống thêm bước nữa :
-
Thôi mà chú em. Tôi đã hiểu sơ sơ ý của
chú rồi đó, cứ chui ra rồi chúng ta sẽ giải quyết thỏa đáng mà.
-
Ông là chủ, còn tôi là tớ thì giải quyết
được cái gì. Nếu muốn giải quyết ông hãy bảo lũ nhỏ chạy qua quán bên kia mời
chủ của tôi qua.
Ông
chủ hãng Phi Mã thấy nút thắt đã được cởi dần. Ông bảo thằng phụ chạy qua quán
theo tay Hai Giáo chỉ mời ông chủ xe hãng Kim Long qua. Ông chủ xe Kim Long đi
chậm rãi đến chỗ Hai Giáo nằm. Ông chủ xe Phi Mã nói :
-
Anh bảo chú gì ấy chui ra khỏi xe cho xe
chạy rồi anh em mình sẽ nói chuyện đàng hoàng thỏa đáng.
Hai
Giáo nhanh miệng nói trước :
-
Tôi đã bảo với ông chủ là bữa nay tôi muốn
chết, tôi sẽ không chui ra khỏi xe khi nào họ mở cho mình một con đường sống.
Ông
chủ Phi Mã bảo :
-
Điều kiện gì? Sẵn có ông chủ của chú ở
đây, chú cứ nói nghe thử coi.
-
Tôi đã bảo là hôm nay tôi muốn chết vì
làm ăn theo kiểu này thì không trước sau gì hãng mình cũng chết. Điều kiện của
chúng tôi không có gì khó lắm. Chúng tôi vẫn tôn trọng hãng Phi Mã là hãng đàn
anh. Nghĩa là vẫn ưu tiên số một cho hãng Phi Mã. Hàng ngày ra bến xe hãng Phi
Mã nhận khách trước, xe Phi Mã xuất bến đến lượt chúng tôi chuyến hai và cứ thế
cứ hết Phi Mã mới đến chúng tôi, có nghĩa là chúng tôi lúc nào vẫn đi sau Phi
Mã gọi là hưởng xái để tạm sống qua ngày!.
Ông
chủ xe Phi Mã bóp trán suy nghĩ một lúc rồi bảo:
-
Như vậy thế cũng được. Thôi mời chú chui
ra xe dùm cho.
Hai
Giáo bảo :
-
Cũng được không sao. Hai ông chủ hãng
làm giao kèo tại đây, ký tá xong thì tôi mới chui ra. Ông chủ xe Phi Mã thấy
yêu cầu của bên kia như thế cũng hợp lẽ, bảo thằng phụ mượn cái bàn nhỏ, hai
cái ghế và giấy bút rồi chính ông ngồi viết tờ giao kèo theo ý của Hai Giáo, viết
xong ông đưa cho ông chủ Kim Long đọc và bảo viết lại một tờ y như thế.
Hai
bên đồng ký tên tại chỗ rồi ông chủ Phi Mã đưa cho Hai Giáo xem. Hai Giáo xem
xong cười và bảo: Như thế mới hợp lẽ, thuận tình chứ!
Hai
Giáo chui ra khỏi gầm xe mang theo con dao và tờ báo bọc con dao trở lại đặt
phía sau lưng, chào ông chủ xe Phi Mã, tài xế cùng hành khách, nắm tay ông chủ
Kim Long đi qua quán phía bên kia.
Hành
khách xe Phi Mã tuy có người hơi bực mình vì phải chờ đợi lâu, song họ rất hứng
thú và thỏa mãn vì đã được xem một màn kịch "Vô tiền khoán hậu" hấp dẫn
và lý thú vô cùng.
Còn
ông chủ xe Kim Long vui như mở cờ trong bụng. Không ngờ với một người mới xin
việc và với chỉ một tô phở và hai chai bia đã giải quyết được cái khó khăn chồng
chất bấy lâu nay của hãng. Ông chủ vui vẻ cầm tay Hai Giáo dắt qua quán và đãi
cho Hai Giáo một chầu say bí tỉ.
Cuộc
sống của Hai Giáo đang thăng hoa ở Ban Mê Thuột, hàng ngày bỏ sọt tươm tất, đầu
chải láng tưng lại thêm chiếc răng vàng mới trồng nên luôn luôn nở nụ cười rạng
rỡ.
Nhưng
cuộc sống huy hoàng đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Bọn đàn em của hãng Phi
Mã cũng chẳng vừa. Chúng thi nhau thử Hai Giáo. Qua nhiều lần thử và cho Hai
Giáo no đòn, chúng đã biết rõ là Hai Giáo chỉ qua là con cọp giấy. Rồi những lần
thử lại nhiều thêm có lần chúng tẫn cho Hai Giáo đến chí mạng và hăm dọa: Mày
muốn sống thì hãy biến khỏi đất này, chứ không có ngày mày sẽ chết và trở thành
một cái xác thối! Hai Giáo nghĩ là mình đã hết thời, chịu đựng không nổi nữa
Hai Giáo âm thầm cuốn gói về Phú Phong bỏ mặc cho cái bến xe Đắk Lắk nó ra sao
thì ra chấm dứt thời vàng son ở Ban Mê Thuột ...
Trần Dzũ Sanh
Như đã hứa ...sẽ theo dõi anh Hai đến khi nào "rớt đài" mới thôi...:D ....Phi vụ này anh Hai "liều" quá...mất mạng như chơi....Nói gì thì nói anh Hai chọn Kim long là điều tui tâm phục.....Hơn nữa khẩu khí của anh Hai : "Cứ coi như là ông thử việc tôi đi, nếu tôi làm được thì ông trả lương cho tôi bao nhiêu cũng được" Nghe cũng Lương Sơn Bạc lắm chứ nhỉ.....:D............
Trả lờiXóa