Vạt nắng
nào còn sót lại bên thềm ?
Cho
ta gởi chút hoàng hôn chưa tắt.
Sưởi
hồn em ấm trời thu ly biệt .
Lá rụng
đầy mộ vắng ủ sương đêm .
Em ra
đi bỏ tình ta tan vỡ .
Ánh trăng
ngà lành lạnh rớt qua khe .
Bao kỷ
niệm chất đầy khung cửa nhớ .
Dấu
chân mòn in đọng lối em về !
Ôi
thương quá ! Tà áo vàng úa nắng ,
Nhè
nhẹ bay trong gió _ Hẹn chiều xưa !
Vai
thon gầy ôm lấy mộng say sưa .
Đôi mắt
biếc thả hồn ta phiêu lãng …
Có ngờ
đâu đó là : Đêm định mệnh !
Màu
áo vàng đượm sắc nắng thu tan .
Màu
áo vàng là màu lá đang tàn
Ta
khóc ngất hay tin em gặp nạn ,
Trên
đường về khuya ấy ngập tang thương !
Em ra
đi không một lời từ tạ .
Để
mình ta như xác ướp tương tư .
Để hằng
đêm nhớ ai ngồi tư lự .
Nhìn
khói mây buồn lơ lững mỗi mưa thu !
Sài Gòn, Cuối Thu 2011
Nguyễn Ngọc Thơ
Xin chào Vịnhk8quangtrung !
Trả lờiXóaRất cảm ơn “em đã quên mùa thu” nhé !
Chúc vui !
Em ra đi bỏ tình ta tan vỡ .
Trả lờiXóaÁnh trăng ngà lành lạnh rớt qua khe .
Bao kỷ niệm chất đầy khung cửa nhớ .
Dấu chân mòn in đọng lối em về !
thơ hay lắm anh, màu áo ấy tan trong nắng thu rồi .... hic,rêu xin chia sẻ cảm xúc bài thơ vợi buồn này nhé! ôi mùa thu.. mùa của trời của đất, của những người từng đánh mất người thương..
“…Ôi mùa thu…mùa của trời của đất, của những người từng đánh mất người thương…”
Trả lờiXóaRất cảm ơn Rêu đã đồng cảm với “…thu tan” !Anh cũng rất thích đọc những bài thơ của Rêu…Chúc khoẻ& luôn vui nghen !