Lòng xao xuyến lần đầu về xứ “nẫu”
Trào cảm dâng e ấp một niềm thương.
Phải chăng đáp tạ tình anh yêu dấu.
Mà thương người, em mến cả quê hương?
Đâu nhà ngoại, bến sông râm phượng vĩ?
Nơi xưa anh cất tiếng khóc chào đời.
Và nhà mẹ, một thiếu thời cưng quý!
Sân nào đâu, anh từng đã vui chơi?
Đâu là lối mòn xưa bên vách núi?
Dưới trời khuya anh lầm lũi về qua
Chốn nương rẫy đọa đày, đầy nhục tủi
Cố tìm quên trong suối ngọc, trăng ngà
Đây ngôi trường, nhà thứ hai anh đấy!
Phòng, lớp xưa từng in bóng hình anh
Dăm thầy cô là học trò thuở ấy
Nhắc tên anh đều trân trọng, kính thành
Đây đôi mộ song thân ven gò núi
Cô đơn mong con cháu bốn phương trời
Nén hương dâng, khấn một lời tạ lỗi
Thay cho người biền biệt vạn trùng khơi
Em lê gót khắp đầu ghềnh, cuối bãi
Lối nào xưa từng lưu dấu chân anh.
Một lần về mà sao lưu luyến mãi!
Mỗi bước xa, mỗi ngoảnh laị, không đành…
Mỗi bước xa, mỗi ngoảnh laị, không đành…
Trả lờiXóahay a! nghen!
Chào môn đệ của Bùi Giáng Tiên sinh,
XóaNgày Tuần bách nhật Cậu Bốn Lương của Bá Nghĩa, Nghĩa có sắp xếp về được không.
Không khí bên nầy nghiêm quá nên Bá Nghĩa phải lang thang đi khắp. Gắng vui nghen.