Ngày ấy
tôi đi !
Xa Miền
Trung thương nhớ .
Đời
phiêu lãng rày đây mai đó .
Sống tha
hương nơi xứ lạ quê người .
Như chú
ngựa non lạc bầy,
Giữa đường
xa thiên lý.
Buổi giao thời bao cảnh biệt ly.
Đường học
vấn cắt ngang từ dạo ấy!
Tuổi
thanh niên vào đời chông chênh quá,
Giữa dòng đời mấy kẻ tri âm.
Mấy độ
xuân sang, mấy mùa đông tàn,
Mộng
cũng nhạt nhòa theo năm tháng…
Những
chiều mưa Sài Gòn lay lắt nhớ ,
Tôi mãi
võ nuôi thân, bên thềm chùa - phố - chợ !
Nắng nhuộm
vàng đỏ dấu chân qua .
Sầu đông
tím, nhà ai buông ngõ vắng ?
Nghe
lòng mình rơi rụng lối phôi pha .
Tiếng
chuông chùa ngân xa .
Rơi giữa
ngàn trăng thênh thang hương cỏ úa .
Như lời
mẹ ru đêm khuya,
Như
sương khói em về thơm quán trọ .
Bụi thời
gian hàn kín vết thương xưa .
Tôi chợt
nhận ra mình lạc lõng giữa bơ vơ …
Tôi trở
về Xứ thơ đầy nắng,gió .
Chiều
vàng Thu mênh mông !
Tôi nhặt nắng lụa hồng,
Gom kỷ niệm trả cho em về đất.
Biệt ly
rồi! Thương mãi Bến Sông Côn .
Em ở đó dưới
hàng tre mướt lá.
Bên kia
đồi, sương trắng nét trăng non.
Quỳ trước
mộ lòng tôi như hóa đá .
Tôi thẩn
thờ ! Chợt trần trụi bên em !
Nguyễn Ngọc
Thơ
Sài Gòn,
Thu 2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét