Phan Trang Hy_
Trong một ngày, bạn nhận bao tin nhắn? Riêng tôi, ít nhất cũng một tin và nhiều thì khỏi phải nói. Có những thứ tin nhắn làm ta khó chịu, nhưng cũng có những tin làm ta vui, làm ta phấn chấn, yêu đời. Khi ta bực mình, gặp tin nhắn của kẻ chào mời mua hàng, hay quảng cáo, chắc gương mặt của ta quạy cong lên, rồi nhàu đi, rồi bị xị, rồi miệng lẩm bẩm những từ không được thanh tao cho lắm. Khi ta vui, thì dẫu có tin nhắn nhầm địa chỉ, ta cũng chẳng thấy làm sao, lòng nhủ thầm kệ nó. Rồi lúc ta chờ đợi, nghe điện thoại có tin là lòng ta vui, nghĩ là ta còn được quan tâm.
Đang lau lại mấy bức tranh treo tường, chuẩn
bị đón Tết, tôi vừa làm vừa nhẩm hát theo lời những bản nhạc đón xuân. Không biết
tâm trạng bạn ra sao khi Tết đến? Riêng tôi, dẫu tuổi càng ngày càng cao, nhưng
lòng vẫn rộn ràng khi nghe những bản nhạc xuân. Cũng những bản nhạc ấy, nếu
ngày thường, dẫu tôi có nhẩm hát theo thì lòng cũng chẳng nôn nao, háo hức. Vừa
treo xong bức tranh cuối cùng, cũng là lúc điện thoại tôi báo có tin nhắn.
Không như mọi khi, tôi chưa vội cầm điện thoại, mở tin. Rửa tay xong, rồi uống
xong ly nước, đâu vào đấy, tôi mới xem là tin nhắn gì. À, ra thằng Anh, bạn tôi
nhắn là có rảnh đi làm ly cà phê cuối năm. Bọn tôi vẫn vậy, nhắn tin với nhau
là nhắc đi cho có bạn, có người nói chuyện, chớ uống cà phê một mình khi cuối
năm nó sao ấy.
Dù bận mấy đi nữa, nhưng bọn tôi ngầm dành
chút thời gian để thưởng ngoạn cảnh phố xá cận Tết. Vẫn quán cà phê quen thuộc ở
gần bùng binh đầu cầu Sông Hàn, bọn tôi nhìn thiên hạ ngược xuôi trong những
ngày cận Tết như là một chút thú du xuân. Lòng tôi cũng chộn rộn theo dòng xe
xuôi ngược. Tôi như thấy mọi người tất bật hơn, vội vã hơn. Những chiếc xe như
muốn chạy nhanh hơn để hoàn thành nốt công việc của mình, để rồi an vui đón Tết.
Đang nghĩ mông lung, tôi nghe tiếng thằng Anh:
- Hôm qua, thằng Tác điện tau, có
nhắc đến mi.
- Ừ, hắn cũng có điện cho tau.
Nhắc đến thằng Tác thì khỏi phải nói. Mỗi lần
hắn gọi thì phải ráng mà nghe. Hắn nói như chưa từng được nói. Mà mỗi lần hắn
nói cũng chừng ấy chuyện. Nào là Đà Nẵng phát triển ghê quá, nào là hắn nhớ quê
nhà, nào là hắn cũng là người Đà Nẵng đó nghe… Biết bao cái nào là, nhưng bọn
tôi vẫn lắng nghe nó. Trước đây, hắn là bạn học thời trung học của bọn tôi. Mỗi
lần đi học về, chúng tôi đi cùng đường, rồi đến chỗ rẽ để đứa mô về nhà đứa nấy.
Cứ đến chỗ rẽ là điệp khúc quen thuộc chuẩn bị vang lên: chúng tôi đem tên cúng
cơm của ba mẹ ra gọi với nhau. Rồi cứ thế tuổi học trò của bọn tôi trôi qua khi
nào chẳng hay. Giờ nhắc lại chỉ còn kỷ niệm ngây thơ của thời đi học.
- Thằng
Tác hắn nói Tết ni hắn về thăm bọn mình.
- Tau
cũng nghe hắn nói. Mong là như rứa. Chớ dễ chi bọn mình vô Cam Ranh thăm hắn
được.
- Cũng
tội nghiệp cho những đứa xa quê như hắn - thằng Anh chép miệng như thông cảm -
Rồi qua giao thừa, hắn lại nhắn tin nữa cho mà xem.
Tôi gật đầu đồng tình. Giờ giao thừa thế nào
hắn cũng nhắn. Rồi tôi cũng nhắn lại, chúc Tết hắn và gia đình. Thật là vui khi
ngày Tết nhận được lời chúc mừng dù qua tin nhắn. Chỉ là những dòng chữ, thế
nhưng đó là tiếng lòng của nhau. Không gặp mặt nhau, nhưng những dòng chữ ấy
mang nặng tình cảm đối với nhau. Thứ tình cảm ấy len lỏi vào tâm hồn con người,
không ồn ào, ầm ĩ, mà nó dịu dàng như áo lụa mùa xuân, như nắng làm ấm từng nụ
hoa mai nở kịp thời khắc Tết. Qua giây phút giao thừa, chắc tôi sẽ nhận nhiều
tin nhắn tốt lành. Nghĩ tới đó, lòng tôi thấy vui vui. Mà không vui sao được,
phải không các bạn?
Nhớ lại những lần giao thừa các năm trước,
tôi thấy mình thật hạnh phúc. Nào là tin nhắn của học trò cũ, những lời chúc của
những đứa học trò đầy nghĩa tình chân chất. Có đứa làm công nhân tận Sài Gòn,
không về ăn Tết được, có đứa làm y tá phải trực bênh viện, có đứa đi lính đóng
quân tại Trường Sa…. Đọc những lời chúc của những học trò ấy, tôi như thấy mình
hưởng yên ấm bên gia đình trong giờ phút giao thừa thì có biết bao người thương
yêu ta lại không gần người thân thiết vì cớ này có nọ. Rồi, tôi lại nghĩ đến
sau khi giao thừa, năm nào cũng vậy, tôi cùng vợ con quây quần bên bàn trà ăn mứt,
uống trà, nghe nhạc mừng xuân. Trong khi tôi hưởng yên bình như thế thì có biết
bao người còn bận rộn công việc thường ngày. Tôi chỉ biết thầm cảm ơn những người
vì cuộc sống yên bình cho tôi và bao người
khác.
- Nhớ
mốt, năm mới gặp nhau nghe! – Thằng Anh lên tiếng đưa tôi về thực tại.
- Ừ,
thôi tụi mình về. Hẹn gặp lại.
*
* *
Y hẹn, năm mới bọn tôi gặp nhau. Chúng tôi gặp
nhau cũng tại quán cà phê quen thuộc hằng ngày. Khác hơn ngày thường, chúng tôi
mặc áo quần mới, đẹp. Và chúng tôi, ai cũng lịch sự hẳn lên. Tay bắt, mặt mừng,
miệng chúc những lời tốt đẹp đến với nhau. Kể cả chủ quán cũng lịch sự ra phết.
Hạt dưa đầy dĩa hiếu khách như mời mọc chúng tôi thưởng thức qua những tiếng
tách tách vui tai được cắn từ những chiếc miệng mỗi năm được một lần cùng Tết.
Vừa nói chuyện vừa uống cà phê, tôi vừa mở
tin nhắn ra xem và nhắn chúc Tết lại. Chả là, sau giao thừa, tôi cũng có đọc một
số tin nhắn, nhưng tự nhủ lòng thôi thì để mai nhắn lại cũng được, còn Tết mà.
Với lại, tuổi tác không cho phép thức trắng đêm. Toàn là lời chúc đẹp đầy may mắn!
Toàn là lời chúc của những người có trong danh bạ. Lạ là có một tin nhắn chỉ có
số, tôi không biết đó là tin nhắn của ai. Số của tin nhắn là +84120211****, với
lời nhắn: Chúc anh mọi điều tốt đẹp. Em yêu anh!
Đọc lời nhắn ấy, tôi mỉm cười. Đầu xuân mà có
tin lạ rứa? Già như ri mà có người yêu mình ư? Mà ai yêu mình mới được chứ? Hay
là có thằng mô nhắn chọc mình?
Đang nghĩ vẩn vơ, điện thoại reo. Thấy số gọi
tôi là số 09120211****, tôi bèn lên tiếng: “A lô, xin lỗi ai rứa?”. “Em đây, về
nhà nhanh lên. Ba má qua thăm chúc Tết. Về nhanh nghe.”
Tôi tắt cuộc gọi. À ra thế. Tôi nhớ lại, cách
đây mấy hôm, vợ tôi có mua thêm một sim mới. Tôi bèn mở tin nhắn, nhắn lại: Chúc
em, vợ yêu của anh, năm mới nhiều may mắn an lành.
Tháng 12, năm 2015
Phan Trang Hy
Quán Văn Số 035, Tháng 01, 2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét