…Chủ
nhật chúng tôi chỉ muốn nằm nhà bên nhau. Quỹ thời gian sống còn được bao lâu?
Nhưng bè bạn lại đến chơi. Sao anh lắm bạn thế nhỉ? Anh hiếu khách, nên bạn bè
thường đến chơi chuyện trò rôm rả. Ông nào cũng hăng, từ tranh luận đến tranh
cãi đủ chuyện trên trời dưới đất, chuyện kinh tế, xã hội, môi trường, từ chuyện
hôm nay đến chuyện cả ngàn năm sau.
Hai
khách hôm nay, một là anh vợ, họa sĩ Lâm, một là em rể, thương gia Hưng.
Anh vợ em rể, nhưng xưng hô mày tao thoải mái. Họ là bạn thân từ hồi trung học.
Hình như anh Hưng vừa đi chơi golf về, trên đường về tiện ghé chở
anh Lâm và họ tranh luận điều gì đó trên đường đi chưa đã, nên ghé đây cãi tiếp.
Anh
thích những buổi tranh luận như thế, thường kiên nhẫn lắng nghe, đôi khi chen
vào…
Tôi
đứng dậy pha cà phê, anh ngả mình trên ghế nghe các bạn đang mải câu chuyện, thỉnh
thoảng liếc sang như thể anh là trọng tài
–
Kinh tế phát triển. Tao thấy bây giờ đời sống tốt hơn xưa nhiều, Hưng ngồi vắt
chân chữ ngũ, nhấp nhấp ly cà phê…
–
Chưa chắc đâu, Lâm thủng thỉnh, hồi trước, gần nhà tao có ông công chức quèn đi
làm, vợ ở nhà trông con, nội trợ, vậy mà họ vẫn sống, ba đứa con đều con tốt
nghiệp đại học, thành đạt cả. Bây giờ cuộc sống tăng lên, nhưng mấy ai đã
làm được thế? Chồng là kỹ sư, vợ là nhà giáo, cả hai đều đi làm, nuôi một
đứa con còn thấy chật vật. Không ai dám bỏ việc.
–
Cái giá của tăng trưởng là phải thế. Đời sống cao hơn, nhiều vật chất hơn, nhiều
tiện nghi hơn. Phải xài tủ lạnh, máy lạnh, máy DVD, karaoke, computer,
internet,… Mấy cái tiện nghi của thời đại thông tin này, bộ bỏ qua không xài à?
Muốn thụ hưởng, phải có tiền. Muốn có tiền phải đi làm, chồng đi làm không đủ,
vợ cũng đi làm. Con cái hả? Cho đi học trường quốc tế. Có tiền là xong tuốt. Chẳng
lẽ hàng xóm hưởng thụ mấy cái tiện nghi đó, còn mình thì nhắm mắt à ? Thời buổi
cạnh tranh mà !.
– Đồng
ý, nhưng tại sao lại phải cạnh tranh? Chẳng lẽ không có lối sống nào khác sao?
Ai cũng làm việc quần quật với nhịp độ kinh khủng để sản xuất ra cái mobile
phone đủ model, mà tiện ích có khi người dùng cũng chưa biết xài hết. Rồi đến
lượt người khác cũng phải đầu tắt mặt tối mới có thể mua nổi mobile hiện
đại đó. Đây là cách sống dựa vào vật chất.
–
Mày hoài cổ. Cứ hay phê phán đời sống mới. Có thấy đầu tư nước ngoài vào
nhiều hơn không?
– Thấy
chứ. Đầu tư nhà máy ở Việt nam là… bèo, chỉ cần mang dây chuyền cũ, công
nghệ lạc hậu cũ, không biết bán cho ai, qua Việt Nam hợp tác liên doanh là làm
giàu đủ rồi, định giá công nghệ cũ cao, công nhân rẻ, quảng bá thương hiệu…, Không
giàu to à?
– Họ
có đóng thuế cho ta mà!
–
Thuế? Lâm cười lớn. Thất thoát lớn ông bạn ơi. Không ít doanh nghiệp
có vốn đầu tư nước ngoài đã khai giá nguyên liệu nhập khẩu từ nước ngoài cao
hơn giá mua thực tế để tăng chi phí, dẫn đến thua lỗ để khỏi phải nộp thuế thu
nhập doan nghiệp. Nhiều doanh nghiệp khai lỗ mấy năm liền để tránh thuế
nhưng liện tục mở rộng quy mô sản xuất.
– Chắc
cũng có chuyện này, nhưng nghĩ cho cùng, chẳng lẽ chúng ta ngồi im nhìn Việt
Nam nghèo đói mãi? Cũng phải tạo công ăn việc làm cho người dân chứ. Tao
nghĩ là muốn hiện đại để bắt kịp Singapore, Hàn Quốc, Đài Loan chúng
ta cần phải dựa vào nước ngoài và viện trợ quốc tế. Dĩ nhiên phải trả
một cái giá nào đó. Không ai cho không cái gì.
– Việc
làm hả? Hiện đại hóa để bắt kịp người ta hả? Muốn thế phải khởi đầu từ công nghệ
mới, năng suất hơn, giá thành rẻ hơn, chứ không phải từ công nghệ lạc hậu. Đó
là lợi thế của thằng đi sau, mày hiểu không? Đó là chưa nói đến môi trường,
công nghệ lạc hậu sản xuất bột ngọt, men bánh mì… thải ra môi trường cả đống
chất độc hại. Giải quyết nước thải ở mấy quốc gia đó, có mà đẩy giá thành sản
phẩm lên đến tuyệt đỉnh. Thôi mang qua Việt Nam sản xuất cho thoải mái, luật
môi trường còn lỏng lẻo, viên chức nhà nước cũng lỏng lẻo luôn… Không sướng à?
Còn ô nhiễm môi trường, đâu cần đến thế hệ sau mới thấy. Tôm cá chết đầy sông,
trồng trọt cái gì thì thua cái đó, nuôi heo nuôi gà cũng thua luôn, mày không
thấy à? Vậy đâu là mục tiêu của phát triển ? Để con người hạnh phúc
hơn hay để họ bị lệ thuộc nhiều hơn ?
– Mầy
cũng có lý, nhưng không thể phủ nhận giá trị tăng trưởng. Những năm
vừa rồi, thu nhập bình quân đầu người đã tăng nhiều lần.
– Đừng
vận dụng quá khứ đói khổ, so sánh với những năm tháng cơm không đủ ăn, áo không
đủ mặc để nhấn mạnh đến thành tựu chứ ông bạn. Đồng ý là mặt bằng
có tăng, nhưng cũng phải xét đến các khía cạnh khác nữa. Vì nếu không trừ
những thiệt hại đối với nông, ngư, môi trường, số tiền phải chi trả
cho bệnh viện để chăm sóc các vấn đề nảy sinh như sức khỏe, thì chưa
đủ. Tao sợ rằng chúng ta tăng trưởng theo mẫu hình : đổ tiền ra đầu tư, sản xuất
vô độ, huỷ hoại môi trường. Trên mặt báo không thiếu những câu chuyện cầu
không ai đi, cảng không ai đến, sân bay không ai dùng, hàng đống biệt thự sang
trọng bỏ không. Đừng có hù tao, GDP tăng trưởng 7-8% , thu nhập đầu người
một hai ngàn đô la. Tăng trưởng và phát triển khác nhau xa…
–
Khác chỗ nào?
–
Tăng trưởng càng cao, của cải xã hội càng nhiều, phân hóa giàu nghèo càng tợn.
Của cải chỉ chui vào túi một nhóm người. Đâu là an sinh xã hội? Đâu là phúc lợi
mà người dân được hưởng? Cá nhân trong cộng đồng có điều kiện tiến thân như
nhau không? Hay con bác sãi chùa thì cứ tiếp tục quét lá đa cho được việc… Một
quốc gia phát triển hay không là ở chỗ đó đấy. Còn ỷ vào viện trợ quốc tế hả?
Xin lỗi… Chơi dao hai lưỡi, quờ quạng là phá sản như chơi…
– Phá
chỗ nào?
–
Tao cho mày một thí dụ của Philippines. Ngân hàng thế giới và Quỹ tiền tệ quốc
tế viện trợ cho nước này với yêu cầu mở cửa thị trường cho hàng hóa và vốn đầu
tư nước ngoài. Họ khuyên Philippines tập trung sản xuất quần áo,
giày dép, hàng điện dụng, nói chung là các ngành thâm dụng lao động, cần nhiều
nhân công và kỹ thuật không cao. Nói thì nghe ngon, nhưng sau khi phá giá đồng
pesos, để dễ xuất khẩu, xuất qua mấy nước giàu, một hai năm đầu còn trôi chảy,
về sau, tưởng ngon, xuất nhiều thì những mặt hàng này bị cạnh tranh khốc
liệt với các nước Pakistan, Thổ Nhĩ Kỳ, Thái Lan… cũng đang nhận viện
trợ và được khuyên sản xuất các mặt hàng tương tự. Thế là hàng ứ đọng.
Kẻ bán nhiều mà ít người mua, thế mà sau đó các ông nhà giàu cho vay còn kiếm
chuyện, lập hàng rào kỹ thuật, áp thuế chống phá giá… như ngón đòn ác hiểm đá
vào hạ bộ. Gục. Nhiều doanh nghiệp đã “chết”, hay trên bờ vực phá sản. Đầu tư
nước ngoài đổ vào, ai mà không sướng, tiền bạc rủng rỉnh, tiêu xài hàng cao cấp
nhập khẩu, xe hơi, nước hoa,… Đến giai đoạn trả nợ bằng đô la, mới khốn khổ. Xuất
không được lấy gì trả nợ? Phá giá đồng tiền nữa để dễ xuất hàng, thì dân khổ.
Việt Nam có rơi vào trường hợp của Philippines hay không thì tự mày đoán ra… Quẹt
gas, xe đạp mà tụi Châu Âu còn áp thuế chống phá giá muốn nín thở, nói gì đến
hàng thực phẩm tôm cá, giở chiêu đánh phá giá mà mày còn lỳ đòn hả?, đánh luôn
tiêu chuẩn an toàn thực phẩm… là sụm ngay. Có Chúa mới hiểu thế nào là “an toàn
thực phẩm tuyệt đối” kiểu Châu Âu.
–
Thì nước nào chẳng có chính sách bảo hộ mậu dịch. Mình phải biết luật chơi chứ!,
Hưng chống chế
– Trước
khi nhận đầu tư từ ngoài, phải biết dự đoán và bảo vệ mình. Tao thấy nền
kinh tế hiện nay rất mong manh, dễ vỡ. Hiện nay chỉ số giá tiêu dùng cao hơn tốc
độ tăng lương thì chất lượng nằm ở đâu ? Người dân không cần biết kinh tế tăng
bao nhiêu; người ta chỉ biết lương mình trước đây mua được 200 tô phở, sau vài
năm chỉ còn mua được 150 tô. Đấy là chưa kể giá nhà đất. Một người bạn của tao
hai năm trước dành tiền mua một căn hộ 60 m2, còn thiếu một 100 triệu
; năm nay cũng căn nhà khu đó, cần phải thêm 300 triệu mới mua được. Vậy về mặt
xã hội, căn hộ 60 m2 đất vẫn chỉ là 60 m2, có tăng thêm
được chút nào đâu !
Nếu
phát triển kiểu này thì không thể nào xuất khẩu ra thế giới và kiếm tiền của
người mà chỉ có thể trấn lột dân nghèo.
– Mầy
rắc rối. Suy nghĩ nhiều quá! Đời sống cao hơn thì cứ làm giàu đi. Hãy hưởng thụ.
–
Không! Tao nghĩ tăng trưởng kinh tế cần phải đi đôi với phát triển xã hội. Có
nơi như Bhutan không nhắc đến tăng trưởng mà nói đến chỉ số hạnh phúc GNH.[1]
– Nữa!
Lại tự làm khổ mình. Này nhé, về chuyện này tao thấy nghịch lý : Nhiều quốc gia
có chỉ số hạnh phúc vượt trội so với các quốc gia tiên tiến có nền kinh tế
phát triển, nhưng người dân tại các quốc gia có chỉ số hạnh phúc cao vẫn có nhu
cầu tìm đến và xin định cư ở những quốc gia có chỉ số hạnh phúc thấp. Hàng ngày
có bao người sắp hàng trước sứ quán các nước phương Tây!
– Họ
nghèo quá nên trước hết phải kiếm lấy miếng ăn….
Cuộc
tranh luận đang sôi nổi thì bác Thuận đến. Ông bác sĩ già xem ra thoát tục, chẳng
có gì trên cõi đời này làm ông vội vã.
–
Bác đi ngang, ghé thăm Gấm xem có khỏe hay không thôi. Tới đây, thấy đang ngồi
hóng chuyện, chắc là khỏe rồi ! Các anh cứ tiếp tục đi…, Bác Thuận từ tốn.
Lâm
hào hứng vào cuộc tiếp…
– Họ
nghèo, nên phải kiếm miếng ăn. Họ chưa hiểu hết những gì chờ đợi họ nếu được
gia nhập vào “thiên đường” ở nước người. Nhiều người Việt sống lâu năm ở Mỹ và
các nước Tây phương đều đang vỡ mộng. Họ có nhiều thứ hơn xưa: điện thoại di động,
xe hơi, cao ốc…mà so với thời trước đời sống căng thẳng và thiếu hạnh
phúc. Quốc vương Thái Lan mới đây cũng phát biểu: “Là một
con hổ không quan trọng. Điều quan trọng là có một nền kinh tế có thể
cung cấp đủ để ăn và sống”.
–
Nhưng chúng ta không thể tự cô lập mình. Cần phải làm giàu. Và phải thoát
cảnh nghèo đói.
–
Thì đúng thôi! Ngay cụ Khổng ngày xưa cũng quan tâm đến chuyện làm giầu, có lúc
còn khuyến khích : “Ở một nước có đạo lý mà mình nghèo hèn thì đáng xấu hổ ; ở
một nước không có đạo lý mà mình giầu sang thì đáng xấu hổ ”. Bác Thuận
tiếp lời.
–
Hay quá! Đúng quá. Nghèo cũng là một cái tội. Hưng như được tiếp sức.
Bác
Thuận trầm ngâm một lát rồi nói như tâm sự :
–
Nhưng nếu sống chỉ chạy theo vật chất là sai lầm. Hạnh phúc là sống bình an. Có
lẽ vì thế mà nhiều nước đang xét lại sự phát triển của mình và nghiên cứu
kinh sách Phật giáo và triết học Đông phương.
Suốt
buổi, đây là lần đầu tiên anh lên tiếng: “Theo con, đây là quyết định
đúng đắn. Cần phải dừng lại và suy ngẫm. Chúng ta đang quá đà.”
– Chẳng
những cần mà còn phải nữa. Hiện nay chúng ta
đang bước vào giai đoạn cuối của thời đại kỹ nghệ đặt căn bản trên các nhiên liệu
hoá thạch, trên dầu lửa, trên các loại khí đốt thiên nhiên. Nghĩa là nguồn năng
lượng làm chuyển động nền văn minh kỹ thuật của các thế kỷ trước đang bắt đầu
tàn lụi. Và chúng ta sắp bước vào một kỷ nguyên mới.
– Vì
dầu lửa sẽ hết?
–
Đúng! Ai cũng biết là nguồn nhiên liệu này có hạn. Có hạn không có nghĩa là cạn
kiệt, dưới lòng đất chỗ nào cũng có, nhưng để khai thác có hiệu quả kinh tế thì
từ nay sẽ càng ngày càng khó. Đã rất xa cái thời đào đâu cũng thấy dầu tràn. Vì
chúng ta đã đào khắp nơi, trong lòng đất, dưới đáy biển.
–
Không nhiên liệu là bế tắc. Nay mai chắc sẽ thấy người kéo xe xuất hiện trên đường
phố quá! Mà tại sao con chưa thấy nước nào có hành động cụ thể?
– Vì
lòng tham và ích kỷ. Chúng ta đang sống như không cần tương lai. Chúng ta
sống như chỉ muốn hiện tại không bao giờ kết thúc. Với phương tiện hiện nay, sự
vùi đầu dưới cát của các nước Âu Mỹ không thể đổ lỗi tại thiếu tiền hoặc thiếu
kiến thức. Cái thiếu lúc này là một chữ Tâm làm nền tảng cho những tư duy và
hành động
– Vậy
theo ý bác thì tương lai sẽ ra sao? Chúng ta sẽ phải làm gì?
–
Bác nghĩ là thế giới này cần tạo một cuộc cách mạng mới, một cuộc cách mạng kỹ
nghệ thứ ba. Mục đích là loại bỏ nguồn năng lượng dựa vào nhiên liệu hoá
thạch và triệt để sử dụng năng lượng tái tạo trong thế kỷ XXI. Con thấy
không, mặt trời ngày nào không soi sáng thế giới. Mỗi ngày gió đều thổi vi vu
trên khắp địa cầu. Từ bất cứ nơi nào trên thế giới chúng ta đều có nguồn hơi
nóng dưới lòng đất và biến nó thành năng lượng không khó. Nếu sống ở vùng quê,
chúng ta có thể sử dụng những phế phẩm của nông nghiệp và lâm sản. Nếu sống ở
vùng biển chúng ta có thể khai thác chuyển động của sóng. Chúng ta còn có thể
biến các thứ rác thải thành năng lượng. Trí tuệ nhân loại phải hướng về điều
này thay vì làm điện thoại di động, TV, xe hơi, computer… đời mới. Và đây mới là sự
thách thức cho tương lai. Bắt buộc. Mọi quốc gia thành viên đều phải tham gia. Ngoài
ra chúng ta còn phải hợp lực đối phó với sự biến đổi khí hậu, điều này không chỉ
có nghĩa là trái đất nóng dần lên mà còn phải quan tâm đến chế độ mưa nắng đổi
thay và nền sản xuất nông phẩm nhiều nơi bị tàn phá.
-Ý
tưởng tuyệt vời !
Anh
reo lên. Còn anh Hưng và hoạ sĩ Lâm dường như bị lôi cuốn về những
ý kiến của bác.
–
Nhưng có lẽ thay vì gọi là cuộc cách mạng, bác thấy nên gọi là “cuộc tiến
hoá mới của loài người”. Bác hy vọng là các thế hệ tiếp nối sẽ biết là chúng ta
đang đi trên con đường sai lạc và phải đổi chiều. Rất tiếc là hiện nay mỗi cá
thể đều bị trói buộc bởi những chính sách thối nát, những ràng buộc vào sự giả
dối của các hệ thống ngân hàng và phải chấp nhận tất cả những gì mà các chính
khách và giới tài chính đang lũng đoạn và áp đặt.
Bác
quay sang anh, “Bác vừa dịch một tiểu phẩm từ email của một người bạn từ Ý gửi
qua. Thấy hay, nên đến đây, vừa thăm Gấm, vừa đưa cháu, xem có báo nào thích
thì đăng. “Bác già rồi, tranh luận không còn sôi nổi như mấy anh chị, thôi thì
nói chuyện ngụ ngôn cho ngắn gọn”, giọng ông già hóm hỉnh.
Bác
rút trong túi áo mảnh giấy gấp tư đưa anh, nhưng Hưng chồm sang, cầm lấy và đọc
to :
Thiên
Đường & Địa Ngục
Một
người đàn ông gặp Chúa và thỉnh cầu: “Lạy Chúa, con rất muốn biết thế nào là
Thiên Đường và Địa Ngục”. Chúa dắt ông ta đến trước hai cánh cửa.Ngài mở một
cánh cửa và bảo ông ta nhìn vào bên trong. Ông ta thấy, một chiếc bàn tròn thật
lớn, giữa bàn bày rất nhiều thức ăn, mùi thơm phưng phức làm ông ta thèm chảy
nước miếng. Nhiều người ngồi quanh bàn, nhưng trông họ gầy gò, nước da
xanh tái, bệnh hoạn. Họ có vẻ rất đói. Trên cánh tay họ gắn những chiếc muỗng
nhưng cán rất dài. Họ có thể với lấy thức ăn nhưng vì cán muỗng dài hơn cánh
tay nên không thể đưa thức ăn vào miệng.
Người đàn ông rùng mình khi nhìn thấy đau khổ của họ .
Chúa phán : “Con vừa nhìn thấy Địa Ngục”
Sau đó Chúa dẫn ông ta đến chiếc cửa thứ hai. Chúa mở cửa. Quang cảnh mà
người đàn ông nhìn thấy vẫn giống như lần trước. Có một chiếc bàn thật lớn bày
biện nhiều thức ăn làm ông ta chảy nước bọt. Nhiều người ngồi quanh bàn có
những cánh tay gắn những chiếc muỗng cán dài. Nhưng lần này ông ta thấy mọi
người đều khoẻ mạnh và vui vẻ nói cười.
Chúa phán “ Đây là thiên đường”
Người đàn ông ngạc nhiên, “Lạy Chúa, con không hiểu!”
-
“Đơn giản thôi”, Chúa trả lời, “những người này biết là cán muỗng
quá dài, không thể tự đút ăn cho mình được… Tuy nhiên họ có thể đút thức ăn cho
người ngồi cạnh mình. Bởi vậy họ đã thực hành việc người này đút thức ăn để nuôi
người kia.
Chúa
tiếp: “ Con biết không, ta còn muốn nói thêm một điều này nữa… Trên trái đất
này có đủ thức ăn để thoả mãn nhu cầu của tất cả nhưng không thể thoả mãn lòng
tham lam của một nhóm người. Những ý nghĩ của chúng ta, dù có tốt lành đến
đâu cũng chỉ là những viên ngọc giả nếu nó không được biến thành hành động. Con
phải là sự thay đổi mà con muốn nhìn thấy điều đó xảy ra trên thế giới” [2]
–
Tuyệt vời quá!
Bác
Thuận nhìn chúng tôi và nói thêm :
–
Bác nghĩ, cuộc cách mạng duy nhất là cuộc cách mạng nội tâm. Cuộc cách mạng
chuyển hoá lòng tham, giận dữ thành nhân ái, thân thiện với người và với thiên
nhiên. Con người không thể sống bình an và hạnh phúc khi dùng cái ác làm
phương tiện.
Bác
ra về, nhưng chúng tôi ai cũng trầm ngâm về câu chuyện chiếc muỗng dài…
Trương Văn Dân
(Trích từ tiểu thuyết “Bàn Tay Nhỏ Dưới Mưa)
[1] Gross National Happiness
[2]
Mahatma Gandi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét