Chiều qua về Ngoại Đại Bình
Thương dòng sông nhỏ lung linh bóng
dừa
Con đò bến nước ngày xưa
Còn đâu kẻ đón người đưa đi về
Ngoại ơi ! Thương ngoại vô bờ
Vọng đưa câu hát ầu ơ… lạ thường
“Mấy đời bánh đúc có xương”
Tuổi thơ sớm phải con đường gai
chông
Hơi đâu trách móc dòng sông
Bên lở cứ lở khó mong được bồi
Từ khi mẹ sớm qua đời
Thơ cha thường viết ý lời cô đơn
Nửa đời sống đất Tây Sơn
Nhớ câu ngoại hát thương thêm cha
già
Hương Thu
Khóa 7 QuangTrung
BinhKhe
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét