Nhà xưa
Rào dậu làng thôn
Vườn xưa cây trái, sông Côn trước nhà
Lớn thấy gần, nhỏ nói xa
Đường xưa nắng tỏa, chim ca gọi bầy
Dáng tre nghiêng bóng
hao gầy
Rễ bung bám đất, đọt cao chọc trời
Men theo gò ruộng rong chơi
Trăng mang ánh bạc - vàng rơi xuống đời
Nhớ xưa mực tím mồng tơi
Một thời để nhớ qua rồi chiến tranh !
Chuyện xưa một giấc qua nhanh
Nhớ xưa ở trọ - loanh quanh một thời !
Dòng sông nối một nhịp đời
Măng tơ Vĩnh Thạnh bén trời Phú Phong
Nhớ xưa nuôi chí tang bồng
Ngàn đêm
Trở giấc bâng khuâng,
Qua rồi !
Mãi theo ! – Theo mãi
một đời
Nhớ xưa !
Xa - đã xa rồi - Rất xa !!
Đỗ Kinh Thi
Khóa 4 QuangTrung BinhKhe
Không " Rất xa " đâu Kinh Thi ơi! " dìa " Phú Phong gặp bạn bè , ngồi kể chuyện xưa cái thời phá phách, tắm truồng, bẻ mía... thì thấy mới như hôm qua thôi...
Trả lờiXóaThường "dìa thì thấy gần thôi.
Trả lờiXóa“…Mãi theo!- Theo mãi một đời
Nhớ xưa!
Xa- đã xa rồi- Rất xa!!”(ĐKT)
Đọc sao thấy ngậm ngùi, “nhớ”… xa xa quá anh Kinh Thi ơi!Sao độ rày, phẻ hông bác… mập?(còn râu hay đã hết râu rầu, dzẫn ha hả… gần gần dẫy thâu?)
Đọc bài thơ này bỗng chợt thấy ngậm ngùi vì nhớ quê đến cháy lòng!!!
Trả lờiXóa"Nhớ xưa nuôi chí tang bồng
Ngàn đêm
Trở giấc bâng khuâng,
Qua rồi !"
Cách ngắt nhịp thật độc đáo!!!! Bội phục, bội phục bác Đỗ Kinh Thi