Ông Mẫn liếc nhìn vẻ mặt buồn
buồn của Kiệt – lòng cảm thấy chua xót, bỗng nhớ Lành. Đứa con mà nàng đã ấp ủ
bao ước mơ thật đẹp khi biết nó đang tượng hình trong người nàng, bây giờ đang
buồn khổ vì chuyện vợ con. Chỉ một ước mong nhỏ nhoi là có được vài chỉ vàng để
lo việc đám cưới cho thân mình, cũng không biết tìm đâu.
-
Ba dành dụm được năm chỉ, định sửa lại nhà hết ba rồi, còn hai chỉ có đủ
không? – Ông dò xét nhìn Kiệt.
-
Còn dì Hiên hứa cho con hai chỉ nữa mà, ba? – Kiệt quay lại nhìn ông,
chờ đợi.
-
À – Ông cười, vậy là được bốn
chỉ…
Hiên – người vợ kế của ông Mẫn,
từ nhà sau bước lên, giọng vui vẻ:
-
Dì đã tính rồi, con à! – Hiên đến ngồi đối diện Kiệt – sính lễ cho ngày
đại nạp là hai chiếc nhẫn hai chỉ, đôi bông tai một chỉ và sợi dây chuyền một
chỉ…
-
Đôi bông tai một chỉ thì cũng coi được, chứ dây chuyền một chỉ làm sao,
em ? Ông Mẫn thở dài.
-
Tôi sẽ hỏi mượn thêm để lo phần trà rượu, bánh trái, đám tiệc nữa – tổng cọng cũng gần bốn năm
chục ngàn đồng nữa mà…
Hiên nhìn vào mắt Kiệt :
-
Áo quần giày dép thì con đến hiệu cho thuê mướn họ hai ngày, cũng không
bao nhiêu tiền đâu – nàng do dự – dì cũng sẽ liệu cho…
Ông Mẫn đến bên bàn thờ Lành, bật
quẹt dốt ba cây nhang – chợt nhớ, quay lại hỏi Kiệt: “ À này, bác Minh mày hứa
trả cho bao nhiêu ? “.
-
Bác bảo trừ tiền ăn uống, chi phí lặt vặt, hai năm rồi bác ấy sẽ trả cho
con bốn chỉ, nhưng đến ngày cưới, mới đưa ra giữa hai họ, cho hai đứa làm vốn
làm ăn – Kiệt đáp lơ lửng.
-
Hai năm làm thợ mà chỉ trả cho bấy nhiêu thôi sao, Kiệt? – Ông Mẫn vừa
cắm nhang vào chiếc lư sành, vừa liếc nhìn Kiệt, lắc đầu.
-
Con nghe bác gái nói vậy thì biết vậy mà? – Kiệt nhếch cười, mà bác gái
đã nói thì bác trai cũng bó tay!
Hiên móc trong túi áo ra một tấm
giấy nhỏ, trao cho ông Mẫn “ Ba mầy thấy
còn thiếu sót gì thì ghi thêm vào đây! Chộn rộn rồi đến ngày là quên trước quên
sau hết đó! “.
Ông Mẫn vói tay lấy tờ giấy, chăm
chú đọc.
-
Em đúng là cô giáo mẫu mực! – Ông liếc nhìn Hiên cười, ông trời có mắt
đã thương cha con anh mà; nhà này không nhờ có cái đầu và bàn tay của em thì
cha con anh “ ở lính cả đời “..
-
Anh vẫn không “ chừa “ cái bản
tính “ lính chiến đa tình “ ngày xưa mà! – Hiên vội chạy ra sau nhà khi nghe có
mùi khét của trách cá bóng kho tiêu .
Ông Mẫn đứng dậy, vỗ vào vai Kiêt: “ Con yên tâm
đi! Ba và dì sẽ lo cho con chu tất thôi! Còn
gần hai tuần lễ nữa mới đến ngày “ viếng gia, bỏ lễ “ bên nhà gái theo lời thầy Cửu dặn mà! “.
* * *
Kiệt thương yêu Duyên trong một
dịp rất tình cờ : Đang lui cui sửa chiếc xe bị mất lửa, đạp hoài không nổ của
ông khách đi xe thồ, thì Duyên dắt xe vào tiệm.
Duyên vội nói : “ Anh sửa giúp em
gấp được không? “
-
Em đi đâu mà gấp dữ vậy?
-
Em phải về tận Gò Bồi, trời tối, lại sắp mưa rồi…
-
Trời tối, anh sẽ đưa em về mà- Kiệt cười, được không?
-
Em sợ …” vợ anh “ chận đánh lắm
- Duyên lấy tay che miệng, khúc khích cười.
- Có ai thương anh thợ nghèo này đâu, em? – Kiệt
vừa thay chiếc vít lửa vào xe, vừa nói tỉnh bơ – Ai mà thèm để mắt tới anh…
-
Nghèo, giàu mà làm gì, anh?
- Sao lại “ không làm gì “ ? – Kiệt ngước lên
nhìn kỹ khuôn mặt Duyên một chút – cười, em không nghe ngưởi ta nói “ có tiền
mua tiên cũng được “ sao ?
-
Mua “ tiên ở ngoài đường “, chứ làm gì mua được …
Kiệt vừa sửa xong xe cho bác xe
thồ, dắt xe ra sân – đến bên chiếc xe Dream II của Duyên còn dựng ờ ngoài –
nhìn thoáng qua, hỏi : “ Xe em bị “ bệnh” gì
? “
-
Em đạp đến chục lần vẫn không chịu nổ…
Kiệt thử đạp vài cái, anh cười :
“ Bệnh nhẹ thôi mà! “.
-
Chắc là bị…cảm rồi? – Duyên lại che tay lên miệng, cười.
-
Xe em bị ngộp xăng thôi! – Kiệt loay hoay mở bộ lọc xăng.
-
Vậy là đỡ tốn nhiều tiền rồi!
-
Anh sửa giúp em cũng được mà – Kiệt ngẩng lên nhìn Duyên, cười thoải mái
– em chịu không?
-
Bộ em…khùng sao không chịu? – Duyên ngồi xuống chiếc ghế xếp bên cạnh –
sửa xe không lấy tiền sao không chịu mà hỏi? – nàng lại cười thân tình, chỉ sợ
anh “ không chịu “ thôi!
Kiệt súc rửa bộ hòa khí, lọc xăng
– thong thả ráp vào – trong đầu chỉ nghĩ đến câu sẽ trả lời sao để có thể tỏ
tình với cô khách hàng lạ lẫm, vui tính này. Đã bao năm làm việc cho tiệm sửa
xe của bác Minh, Kiệt gặp nhiều cô gái
nhưng lần nầy cảm thấy ở cô khách lại rất khác lạ: Cô không tỏ ra xem thường, ỷ
vào đồng tiến sẽ bỏ ra, mà còn ăn nói rất thân thiện, chân tình.
Duyên đang chăm chú nhìn Kiệt,
cũng với vẻ gần gũi như đã được gặp nhau lâu rồi. Nàng nhận ra trên khuôn mặt
đầy đặn phúc hậu của chàng sửa xe, có đôi mắt rất đặc biêt, nốt ruồi ở trên bờ
môi trái dễ thương mỗi khi anh cười.
Kiệt đứng dậy, lau tay – đạp thử.
Xe nổ, tiếng hơi rền, to. Anh đưa que chỉnh lại
mức xăng, ga – tiếng nổ êm dần. Xe đã sửa gần xong mà Kiệt chưa tìm ra
câu nói nào thật ưng ý để “ gởi gắm “ cho nàng. Anh tắt máy – tiếp tục mở bugi
ra lau chùi. Kiệt bổng dừng tay – nhìn sững lên mặt nàng giây lâu : “ Em đẹp mà
ăn nói rất dễ thương, nết na lắm! “.
-
Anh đừng cho em mừng…hụt đó nhé?.
-
Anh nói thiệt mà!
-
Vậy sao mới biết em mà anh đã nói vậy?
- Chỉ mới biết em thôi – nhưng anh đã biết…nhờ
gặp nhiều cô khách hàng đã đến đây. Họ tuy sang giàu chưng diện vậy mà thua em
xa!
Duyên đưa tay che miệng, cười –
giọng ngập ngừng :
-
Anh nói thiệt thì em cũng nói thiệt nhé?
-
Em cứ nói đi – Kiệt vặn chiếc bugi vào xe – anh không hề giận đâu!
-
Anh cũng thông minh, đẹp trai lắm!
Lần đầu tiên nghe một cô gái dạn
dĩ khen mình, Kiệt rất bối rối, xúc động. Anh đứng dậy – chỉ đắm đuối nhìn
Duyên mà không thể nói được lời nào nữa
…
Rồi họ thường hẹn gặp nhau. Yêu
thương gắn bó.
Một năm sau…
Ông Thanh – cha của Duyên nói : “
Con đẹp, có học , gia đình ta đừng sựng vầy – sao lại chọn yêu thằng sửa xe,
rồi mai đây ba biết ăn nói làm sao với bà con bạn bè ? “.
Duyên ngồi ở giường với mẹ – im
lặng.
-
Bà nghĩ sao ? Sao bà cũng nín thinh vậy? – Ông Thanh xẳng giọng.
-
Thì còn nghĩ sao nữa? – Bà thở dài, con nó đã nói hết tình rồi – ông
không nghe thấy sao? Còn tôi? Tôi đã bao
phen nói thẳng với ông rồi – sao còn hỏi lại?
-
Nghe gì?
-
Không cho nó ưng thằng Kiệt, nó đi tu hay ở mãi vậy không chịu ưng thằng
nào …
-
Thôi, thôi! – Ông Thanh đưa tay ra ngăn – bà còn “ bắc thang” cho nó leo
nữa rồi!
- Ông mau quên – bà liếc nhìn chồng, chứ ngày xưa
ưng tui, ông có hơn thằng Kiệt chút nào?
- Hồi đó khác, bây giờ khác!- Ông lớn tiếng, “
con hư tại mẹ “ là đúng rồi!
Sau lần bất hòa với vợ hôm ấy,
ông Thanh biết mình không thể can ngăn được vợ – nhất là Duyên, nên thường yên
lặng, giao phó cho bà Thanh quyết định. Nếu không bị thất hứa với vợ chồng lão
chủ doanh nghiệp Mười Thịnh thì có lẽ ông không nhiều lần bất hòa nóng tính với
vợ con như thế. Trong một bữa nhậu, lão Mười Thịnh đã ướm lời hỏi Duyên cho cậu
con trai đã bao phen làm cho vợ chồng ông điêu đứng. Giải pháp “ cưới vợ “ cho
Tùng là cách còn lại có khả năng cứu vãn cho gia đình ông. Tùng học không nổi
lớp 10, chạy điểm mấy lượt cũng không xong, đành bỏ ngang la cà lêu lỏng. Hết
bi da đến xì phé. Cá độ. Suốt ngày dong ruổi trên chiếc Cami đời mới ăn diện như
tài tử xi nê, đầu tóc nhuộm đỏ vàng như người dân tộc, tụ họp nhậu nhẹt ghi sổ
nợ làm vợ chồng lão Mười mất ăn mất ngủ. Lão muốn “ cột chân “ Tùng lại bằng
cách “ cưới vợ” cho Tùng. Vợ con sẽ cột chặt đôi chân Tùng hơn là sợi dây xích
sắt ông đã có lần xích Tùng vì thua cá độ bóng đá phải thế luôn chiếc xe. Ông hỏi Tùng : “ Mày chịu ưng con nào, tao
sẵn sàng cưới cho mà lo làm ăn – chỉ trừ con ông trời là tao không cưới được
cho mày thôi! “. Tùng đáp gọn : “ Ba cưới con Duyên cho tui! “. Lão Thịnh cười
khà khà : “ Tưởng mày chọn con hoa hậu, hoa khôi – hay con quan nào tao cũng cưới cho mày được
– đằng này con gái ông giáo Thanh thì dễ ợt ! Nhưng mầy cũng có cặp mắt tài
tình đó. Con nhỏ đẹp hấp dẫn lạ lùng… “.
Vợ chồng lão Thịnh đang coi ngày
giờ tốt để qua làm lễ hỏi, không ngờ Kiệt đã chở ông Mẫn đến “ viếng gia “ với
cặp trà rượu theo lời dặn của Duyên. Vợ chồng ông Thanh tiếp cha con Mẫn một
cách dè dặt – không dám hứa gì, mà cũng không dám trả trà rượu lại. Ông Thanh
nhìn vợ yên lặng, có vẻ đắn đo, suy tính – nên không thể mạnh dạn từ chối. Cuộc
gặp đầu tiên kết thúc đơn giản nhanh chóng ngoài dự định của Kiệt. Trên đường
về, Kiệt nói : “ Duyên có dặn riêng con, nếu sau một tuần không xảy ra chuyện
gì thì con chở ba sang đi lễ hỏi ngay, định ngày đại nạp và cưới sau đó vài
ngày..”.
Giọng ông Mẫn có vẻ bất bình :
- Mày cưới vợ mà làm y như đi đánh giăc vậy,
Kiệt?
-
Thì lúc ba cưới má con cũng y như …chạy giặc rồi mà? – Kiệt chợt cười.
- Thời chiến khác, bây giờ khác chớ?
- Thời nào cũng có…chuyện của thời ấy mà ba?
Trong một tuần sau ngày nhận lễ
vật “ viếng gia “ của ông Mẫn – ông Thanh hai lần gây gổ với bà Thanh và cả
Duyên. Lần này ông không thể dấu giếm chuyện đã hứa gả Duyên cho thằng Tùng –
con lão Mười Thịnh nữa, Ông nói ngay: “ Bà thấy gia đình, tài sản của lão Mười
Thịnh thế nào? “.
-
Sao ông lại đem chuyện của người ta vào nhà mình? – bà Thanh ngạc nhiên.
-
Có chuyện tôi mới hỏi, bà cứ trả lời đi rồi sẽ biết…
-
Lão giàu nổi tiếng cả huyện này, ai mà không biết!
-
Không phải cả huyện đâu – có thể cả tỉnh nữa đấy…
-
Thì kệ người ta, lão giàu lão hưởng, có mắc mớ gì đến mình?
-
Bà chưa biết đâu – vợ chồng lão muốn hỏi con Duyên cho thằng Tùng đó…
Chuyện này thì Duyên cũng đã nghe
cô Tuyết nói xa gần từ sau bữa nhậu ở quán ăn của cô rồi, chỉ có bà Thanh thì
chưa hay biết gì. Duyên đôi lần gặp lão Mười Thịnh đến nhà, rủ rê ba mình đi
nhậu – cùng cặp kè thân tình, cũng đoán ra mọi chuyện giữa hai người, nhưng vẫn
lẳng lặng .
-
Họ có chính thức đến đây với lễ lộc gì đâu mà ông biết?
-
Lão Mười đã nhiều lần nói với tôi…
-
Ở đâu?
-
Ở quán cô Tuyết…
-
Trời, chuyện vợ chồng mà mang ra quán nhậu đàm tiếu vậy coi sao được,
ông?
Không trả lời câu hỏi của vợ –
ông Thanh cao giọng:
-
Nhà cửa, tài sản ở cái thị trấn, thành phố này là chuyện nhỏ. Lão còn có
mấy lô đất, có nhà chung cư villa đặc
biệt ở Saigon nữa kìa!
Bà Thanh ngồi yên.
Duyên im lặng, liếc nhìn mẹ.
-
Bà biết lão có chiếc xe con mấy tỷ không?
-
Đủ rồi! – bà sẵng giọng – con Duyên về nhà lão mới có chỗ ở, có cơm ăn
hay sao?
- Nhưng mà nhà cửa sang trọng, xe hơi lộng lẫy,
ăn mặc đẹp đẽ hơn – lại không lo nghĩ gì…Bà không muốn cho con được sung sướng
hay sao?
-
Ai nói với ông là “ không lo nghĩ gì ? “- Ông có chắc là nó sẽ sung sướng hạnh phúc
không? – Bà chợt cười – nó có ăn thì một ngày cũng hai ba bữa, vài mươi bộ đồ,
nằm một cái giường, nhưng muốn có vậy nó sẽ biến thành…- Bà bỏ lửng câu nói,
chiếu tia nhìn sắc vào mặt ông Thanh – ông không thấy ông Kỳ, bà Phụ gả con gái
cho gia đình mấy tay áp phe buôn bán giàu sụ
đó sao?
Sau ngày nhận lễ hỏi và đại nạp
của cha con ông Mẫn, ông Thanh vội cỡi xe qua nhà lão Mười Thịnh ngay. Dường như
lão Mười cũng đã nghe tin, đón ông Thanh với vẻ mặt lầm lì, sắt đá. Chưa đợi cho ông Thanh ngồi vào ghế salon, đã
to tiếng : “ Ông còn vác mặt sang đây gặp tôi làm gì? “.
-
Tôi có chuyện quan trọng muốn bàn tính với vợ chồng anh chị…
-
Chuyện gì mà quan trong?
- Chuyện của cháu Tùng và con gái tôi…
-
Lại định phỉnh phờ, lường gạt tôi nữa sao, ông?
-
Không phải vậy mà!
Lão Mười gầm gừ, xô ghế, đứng
phắt dậy : “ Mời anh ra khỏi nhà tôi ngay! “. Lão Mười nhìn chằm chằm vào mặt
ông Thanh như muốn ăn tươi nuốt sống. Người bình thường khi nổi giận đã khó
chịu, người giàu có quyền thế như lão Mười lại càng gay gắt, hung tợn hơn
nhiều. Tiền của, sự sang giàu thường biến con người trở nên rất dễ nóng giận,
cộc cằn. Ông Thanh vẫn ngồi yên, nhưng như chao đảo trên chiếc ghế rộng. Ông
vịn hai tay lên thành ghế.
Bà Mười bước ra khỏi phòng riêng,
đến ngồi vào chiếc ghế đối diện với ông Thanh – cuời nhạt : ‘ Anh có chuyện gì,
xin cứ nói! “. Ông Thanh chồm người lại gần, rầm rì một hơi dài. Bà Mười mỉm cười,
khẽ gật đầu, tỏ vẻ ưng ý..
Ông Thanh vội đứng dậy, bước lại
đẩy cánh cửa kính, giọng ngập ngừng : “ Xin chị nói lại với anh Mười! Cứ y như
vậy nhé? ”
- Anh yên tâm, nơi nào tôi cũng có sẵn nhà mà!
Tôi thách bọn nó làm gì được tôi!
Ngày đám cưới
của Kiệt với Duyên đã đến như dự
tính : Bốn chiếc xe Honda chở họ trai gồm tám người : Vợ chồng ông Mẫn, vợ
chồng bác Minh, vợ chồng người con trai trưởng của bác Minh, và Kiệt chở theo
một người bạn thân. Bốn chiếc xe chạy vào ngõ nhà Duyên…
Trước cửa nhà ông Thanh cũng đã
dựng chiếc cổng “ Mừng Vu Qui “ – giữa nhà bày một chiếc bàn dài với ly tách
bình trà, lọ hoa – và hai chiếc bàn tròn đã dọn sẵn ly chén…Ông bà Thanh quần
áo chỉnh tề, họ nhà gái sắn sàng đón nhà trai nhập gia đúng giờ đại lợi.
Hai họ ngồi yên vị vào hai dãy
ghế, người phụ việc rót trà ra tách mời khách. Ông Mẫn cầm lấy điếu thuốc từ
tay ông Thanh : “ Cám ơn anh! “.
-
Mời hai họ dùng trà – bà Thanh vui vẻ.
Bác Minh nâng tách trà hớp một
ngụm, liếc nhìn ông Mẫn – đứng dậy: “ Thưa bà con hai họ! Được sự đồng ý của
hai họ, hôm nay là ngày lành tháng tốt, chúng tôi đến xin được làm hai lễ cưới và rước dâu như đã được
thỏa thuận…”.
Ông Mẫn gọi Kiệt mang hai cặp trà
rượu, hai quả bánh, hộp trầu cau, và hộp nữ trang. Ông bày ra giữa bàn, cẩn
trọng rót hai ly rượu lẻ : “ Tôi xin anh chị nhận cho lễ cưới…”.
Hai ly rượu được đại diện hai họ
nhận, cùng cụng ly – uống cạn.
Theo lời dặn của Duyên với Kiệt,
cố gắng hoàn thành mọi thủ tục lễ nghi càng sớm, càng tốt, nên Kiệt kề tai ông
Mẫn nhắc lại. Ông Mẫn gật đầu.
Hai họ đã cạn ly rượu cho lễ cưới
– ông Mẫn lại đứng lên thưa xin làm tiếp lễ rước dâu. Ông Thanh lầm lì im lặng.
Bà Thanh thay chồng đứng dậy đáp lời ông Mẫn, nhận rượu rước dâu. Vui vẻ mời
hai họ cạn ly rượu…
Ông Mẫn xin phép cho hai con làm
lễ gia tiên. Ông Thanh giơ tay can ngăn : “ Thôi, miễn…”. Bác Minh nhắc lại giờ
nhập gia bên nhà trai. Chỉ còn một giờ nữa thôi. Bác nói : “ Rất tiếc ,chúng ta còn rất ít thời gian, nên
xin phép nhà gái cho chúng tôi rước dâu đi cho đúng giờ…”.
Tám chiếc xe Honda lần lượt chạy
thẳng ra liên tỉnh lộ. Xe của Kiệt chở Duyên ở hàng thứ tư. Sau xe Kiệt là họ
nhà gái. Đoàn xe quành vào con hẻm đến ngõ nhà Kiệt trước giờ dự trù ba mươi
phút. Hai họ dựng xe, đứng thư giãn ở sân, chờ giờ nhập gia. Ông Thanh liếc
nhìn căn nhà ngói mới xây lại chưa kịp tô vách ngoài của ông Mẫn, nói vào tai
vợ : “ Bà thấy chưa? Nhà cửa tuềnh toàng kiểu này thì con Duyên có nước khóc!
“. Bà Thanh quay đi, hướng nhìn khu vườn
trồng nhiều loại rau, giàn bầu bí
sum suê, mát mắt với vẻ thích thú.
Ông Thanh bước đến bên người em
họ. Người em gật đầu. Sau đó, lật đật đến chỗ
Duyên. Ông Thanh tìm lại đứng bên bác Minh và ông Mẫn đang ở hiên nhà
chờ giờ đón khách – nói : “ Cháu nó không hạp tuổi với Kiệt, ông thầy có dặn
khi đúng giờ, chúng ta cứ vào nhà làm lễ trước – cháu nó theo vào sau để tránh
đi điềm xấu! “.
Họ nhà gái đã lần lượt vào ngồi ở
hàng ghế bên phải. Họ nhà trai đã ngồi sẵn bên trái vui vẻ tiếp trà, thuốc. Hai
họ đang trò chuyện mưa nắng mùa màng thoải mái vì lễ rước dâu chỉ đơn giản một
tuần rượu rồi sẽ mời vào bàn tiệc đã chuẩn bị sẵn ở hai chiếc bàn tròn nơi góc
trái bên cạnh; bỗng tiếng la thét của Kiệt kèm theo tiếng khóc ơi ới của Duyên
ngoài ngõ vọng vào cùng lúc tiếng xe máy gầm rú ào ào…
Người em họ ông Thanh đã chở
Duyên trên xe cùng với cô em gái ngồi sau kèm giữ chạy băng ra ngõ, vượt lên
con lộ lớn. Kiệt vội chở theo người bạn, cố rượt đuổi – người bạn ngồi sau la
lớn : “ Bắt nó, bà con! Bắt nó…quân ăn cướp! “.
Xe của người em họ ông Thanh chúi
vào một bờ giậu dâm bụt cách chiếc xe con của lão Mười Thịnh đang chờ sẵn vài
trăm mét, cả ba người cùng ngã lăn xuống đường. Chiếc xe vẫn nổ máy, gầm rú như
con thú bị thương nặng. Vài phút sau, xe của Kiệt nhào đến. Anh bỏ xe cho bạn,
chạy đến đỡ Duyên ngồi dậy…
Sau đó thì hai họ đều cùng có
mặt. Lúc này thì người đi đường, bà con trong các ngõ xóm kéo ra, bu quanh khá
đông.
Ông Thanh gạt đám đông ra đứng ở
ngoài một mình trên gò đất cao: giọng như thét: “ Tôi tuyên bố đám cưới bất
thành! Gia dình nhà gái không công nhận đám cưới này nữa! “.
-
Đi mời chính quyền đến đây xét xử – tiếng bác Mính gầm lên.
-
Kìa, họ đã đến rồi…
Trưởng thôn và hai du kích mang
súng tiến lại.
-
Mời tất cả về trụ sở ! – ông quay lại nói nhỏ với người du kích đang
đứng bên cạnh – anh điện gọi thêm người để áp tải …
Đám đông kéo theo hai họ cùng về
trụ sở . Kiệt chở Duyên trên xe chạy trước. Người ta phẩn nộ bàn tán huyên náo
về vụ “ bắt cóc cô dâu “ của gia đình lão Mười Thịnh vì trước khi chiếc xe con
chạy thoát, người ta đã nhìn thấy Tùng và một bọn du đảng đậu xe chờ đợi cả giờ
ở ngã rẽ lên quốc lộ.
Tại trụ sở – có mặt đầy đủ đại
diện chính quyền, ban tư pháp, – và bà con hai họ – sau khi lấy lời khai của hai họ nhà trai và
gái, ông chủ tịch xã nhìn Duyên giây lâu – hỏi
: “ Cô có yêu thương anh Kiệt này
không? “.
-
Thưa có! Duyên nói to.
-
Còn cậu Kiệt? Cậu có yêu thương cô Duyên này không?
-
Dạ thưa có! Nhiều lắm…- Kiệt đứng
dậy trả lời.
Mọi người đứng bên ngoài theo
dõi, nghe rõ – cười rộ lên.
Ông chủ tịch quay lại nhìn vợ chồng ông Thanh, rồi liếc nhìn ông Mẫn : “
Quý vị đã nghe rõ chưa? “.
Ông kết thúc biên bản : “ Tôi
thay mặt chính quyền địa phương xác nhận hai cháu Kiệt và Duyên được phép kết
hôn theo luật định kể từ giờ phút này… “ – Ông ngập ngứng : “ Còn chuyện…âm mưu
bắt cóc người trái phép không có bằng chứng gì cụ thể nên không xử lý được!
Chúng tôi sẽ cho điều tra làm rõ sau… “
Tháng 4 năm 2011
MANG VIÊN LONG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét