Nắng cưỡi sóng một đời dong ruổi
Mây chở hoàng hôn gọi bình minh
Gió chở hương ngàn về phố thị
Thuyền ta nặng chở giấc mơ con
Sóng vẫn bạc đầu mang nỗi nhớ
Tình đời đầy khuyết bóng trăng soi
Tìm đâu tri kỷ đời hư thực
Thế thái nhân tình thay trắng đen
Những hạt mầm ngủ yên trong đất
Nghe hơi mưa rạo rực chuyển mình
Những tượng đài rêu phong cổ tích
Nhìn thế nhân cau mặt xé lòng
Mặc ai say tỉnh - ta gom nắng
Sưởi ấm nhân tình hanh sắc xuân.
Tạ Sông Côn
Bài thơ như xé nát cõi lòng sẻ chia cùng bạn đọc về “thế thái nhân tình” ! Đâu đó “rớt” lại cái bâng khuâng , man mác đọng một trời “cô đơn” khắc khoải …
Trả lờiXóa“…Sóng vẫn bạc đầu mang nổi nhớ
Tình đời đầy khuyết bóng trăng soi
Tìm đâu tri kỷ đời hư thực
Thế thái nhân tình thay trắng đen…”
Một tứ thơ hay đầy cảm xúc !Rất mong Tác Giả “gom nắng”xả lòng, sưởi ấm “nhân tình”trong cái “hư thực” ở đời, mình tin chắc sẽ gặp được “tri kỷ” thôi ! Chúc vui !
Gió chở hương ngàn về phố thị
Trả lờiXóaThuyền ta nặng chở giấc mơ con
mấy câu thơ hay quá.