Đêm khuya nghe
nhạc Văn Cao
Nhập hồn Từ Thức
lạc vào thiên thai
Chập chờn nửa
tỉnh nửa say
Ngựa quen lối
cũ, dặm dài Suối Mơ
Cỏ hoa lau
lách ven bờ
Nước reo róc
rách, mịt mờ khói sương
Thập thò bước
nhớ bước thuong
Bao năm xa
cách còn vương lòng nầy
Tình xưa ai nỡ
phụ ai ?
Dẫu rằng tuổi
hạc chất đầy xác thân …
Đi từ trong
cõi trăm năm
Đến từ trong
cõi mênh mang đất trời
Lạ sao lòng cứ
bồi hồi
Người đây cảnh
đấy mà hoài đợi trông
Bỗng đâu gió
thổi ngân vang
Sáo đưa trầm bỗng,
vút ngang nửa lừng
Run tay vén
đám mây hồng
Ngàn hoa đua nở,
hương nồng nàn hương
Êm êm nhạc trổi
du dương
Một bầy tiên nữ
hai hàng tiến ra
Xiêm y lộng lẫy
thướt tha
Má hồng môi đỏ,
ríu ra mời chào
Lạ sao lòng cứ
nôn nao
Non bồng dải
biếc mà nào người đâu !?
Kìa Mai - Cúc,
nọ Trúc - Đào
Xuân - Thu,
Đông - Hạ … trước sau quây quần
Một nàng cất
giọng oanh vàng
Rằng : “Duyên đã dứt, sao chàng còn lên ?
Cõi nầy là cõi
thần tiên
Chàng phường
tài tử, thiên duyên một lần !”
Rằng : “Ta trót đã phong trần
Lênh đênh sông
núi, bạn cùng cỏ cây
Vui vì chén rượu
nồng cay
Buồn vì sự thế
đổi thay vô chừng
Phúc đâu may mắn
gặp nàng
Cành đào vin
gãy, từ quan trao tình
Cảm thương áo
mỏng thư sinh
Kể chi tiên tục,
âu đành tục tiên
Thiên thai mộng
ước nên duyên
Tưởng đâu sánh
với vô biên, vô cùng
Nào ngờ một
phút lỗi lầm
Trông mây, sực
nhớ cố hương não lòng
Tạ từ cắt
nghĩa vợ chồng
Quay về trần
thế, vào vòng trần ai …”
Một nàng cất
giọng cười dài
“Chàng trai thuở trước nay thành
ngài bạc râu !”
Rằng : “Ta đâu có ngờ đâu
Nửa năm tiên cảnh
mang sầu riêng ta
Đường về quê
cũ nhạt nhòa
Đâu rồi bến nước
cây đa đầu làng
Đâu rồi tri kỷ,
tri âm
Ôi ! trăm năm ấy
bao lần đổi thay
Hỏi ai ai biết
đến ai
Người mê người
tỉnh, ta say hay người !?
Buồn sao một
chiếc lá trôi
Lá trôi trôi
giữa giòng đời đục trong
Buồn sao nắng
nhạt hoàng hôn
Phương Tây
ráng đỏ chiều hôm gọi mời
Lạc loài trước
lũ dở hơi
Thôi thì tìm lại
thiên thai trọn niềm …”
Một nàng mỉm
miệng cười duyên
Rằng : “Dây tơ đứt, nối liền được sao ?”
Rằng : “Xin được hỏi một câu
Còn người xưa
đó, ở đâu bây giờ ?”
Rằng : “Chàng còn hỏi chi mà
Chàng nay như
ngọn bấc mờ nhạt thôi
Bàn đào bày sẵn
cuộc vui
Người xưa phó
hội, rong chơi cung Hằng
Ngất ngây khúc
vũ nghê thường
Trường sinh cạn
chén quỳnh tương tiên đào
Chàng về đừng
nhớ gì nhau
Tuổi xuân muôn
tuổi sánh sao tuổi già
Chàng về đừng
nhớ chuyện qua
Coi như Giấc mộng Nam Kha lỡ làng
Bấy nhiêu lời
cạn nỗi niềm
Từ nay hết
chuyện kẻ tiên người trần …”
Chỉ trong một
thoáng tần ngần
Chợt bầy tiên
nữ hóa vầng mây bay
Một trời mây,
một trời mây
Lung linh đất
thẳm non Tây mịt mùng
Chỉ trong một
thoáng bàng hoàng
Bỗng dưng đứng
giữa lưng chừng quan san
Thôi về ! về với
nhân gian
Đắng cay, vinh
nhục cũng cam phận này
Chợt đâu gà
gáy ngân dài
Giật mình tiếc
mộng thiên thai không tròn …
Trần Đình Mai
Khóa 2 QuangTrung BinhKhe
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét