Ngô Đình Hải_
Mất hơn một tháng,
tính từ ngày chính thức chuyển về làm Phó Giám đốc cho cái Công ty Xuất nhập khẩu này, lão mới chịu mời anh lên để bàn việc.
Một tháng ngồi bó gối
không làm gì sau chiếc bàn chật chội chung với đám nhân viên Phòng Hành chánh,
anh “bị” nghe rất nhiều chuyện, toàn là những chuyện “trời ơi! đất hởi” nhưng
nhiều nhất vẫn là … cái “toilet” riêng trong phòng lão!
Nghe nói trước đây
căn nhà là của cặp vợ chồng thương gia giàu có, khi trở thành trụ sở của Công
ty, đã sửa chữa gần hết
để lấy chỗ làm việc cho hơn 50 con người ta với đủ thứ ban bệ, chỉ chừa lại mỗi
căn phòng ngủ của họ để làm phòng Giám đốc, tất nhiên cái “toilet” trong đó cũng
được ở lại theo, còn những cái khác đã được thiết kế để dùng chung cho mọi nhân viên trong tòa
nhà. Vô tình, cái “toilet” riêng biệt đó nổi lên như một thách thức, một niềm
kiêu hãnh của kẻ được sử dụng nó, một minh chứng cho cái quyền lực cao nhất ở đây.
Nó khơi dậy sự tò mò với bất kỳ nhân viên nào có dịp lên phòng Giám Đốc!
Anh…cũng vậy!
Bây giờ thì anh đã
ngồi ở đây. Trong căn phòng này, đối diện với lão, vừa nói chuyện vừa quan sát
mọi thứ . Cái “toilet” nằm cách chỗ anh ngồi vài bước chân, cửa đóng im ỉm. Sau
một hồi dông dài chuyện nhà cửa, vợ con, lão bắt đầu thăm dò:
– Cậu tự ý xin về
đây hay là…
À , tới rồi ! Anh
đưa đẩy:
– Thưa… mấy anh
trên Sở nói chỗ anh thiếu Phó…
- Công ty này nhỏ, đâu cần! Mà thôi… có cậu tôi
cũng đỡ vất vả hơn!
Trời đất! Sao lão lại
có thể hớ hênh đến như
vậy, có nghĩa là lão chẳng hề được biết trước chuyện sẽ có anh ở đây, có nghĩa
là ở đây anh thừa với lão hoặc ngược lại. Cuộc chơi mới bắt đầu….
Anh tiếp tục:
– Cám ơn anh. Còn
công việc sắp tới …
– Cậu coi lại mấy
cái hợp đồng mới bên Kinh doanh, nhắc nhở chúng nó làm cho chặt, nếu thấy…
Đợi đúng lúc lão vừa
ngừng nói để lấy hơi, anh đặt vội tách trà xuống bàn, rồi đứng dậy đi một mạch tới cái “toilet” ở cuối phòng trước
khi lão kịp có phản ứng. Không cần nhìn lại anh cũng hình dung được ánh mắt khó chịu và cái miệng
há hốc của lão. Vậy là xong, có gì ghê gớm lắm đâu! Anh thực sự hả hê khi làm
được điều này.
Vừa “xả” anh vừa
nhìn quanh chỗ mình đang đứng và thích thú như có được cảm giác của một con chó
đang đánh dấu lãnh thổ mới của mình. So với những thứ đồ đạc bày biện trong
phòng của lão như cái bàn giấy, ghế ngồi, bộ “sô pha” tiếp khách, bộ ấm trà cấu
bẩn vì ít rữa và vài ba thứ tranh ảnh linh tinh khác thì cái “toilet” này đúng
là vật đáng chiêm ngưỡng nhất. Từ cái cửa bằng gỗ gõ bóng loáng đến tất cả những
thiết bị bên trong vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí còn cả cái bồn tắm trắng tinh với
những vòi nước có tay vặn cầu kỳ đang được lão trưng dụng để chứa những thứ bỏ
đi như mấy chai rượu rỗng, mấy thùng bia uống dỡ và cả hai con gà thịt của người
nhà dưới quê lên cho, lão cũng vứt ngay vào đó…
Thật chậm rải, anh
vừa rửa tay vừa nhìn lên tấm gương nhỏ bên trên, khuôn mặt của một thằng đàn
ông mới ngoài 40 đầy tham vọng đang nhìn trả lại anh, anh cười và nó cũng cười như
cùng nhắn nhủ với nhau: hẹn gặp lại!…
Anh trở ra, thản
nhiên đứng đối diện với lão, không ngồi, như có ý nhắc lão câu chuyện đang bàn
khi nãy giữa lão và anh đã xong, rồi lễ phép:
– Thưa anh…
Lão cắt ngang, giọng
trách cứ:
- Lần sau cậu không
nên…
Rồi! lại thêm sự yếu
đuối, nỗi lo ngại về anh hiện rõ trong câu nói, anh giả tảng như không nghe:
– Có gì em sẽ báo lại…,
xin phép anh!
Nói xong anh quay
lưng đi thẳng. Ra khỏi phòng lão, anh vừa đi vừa nghiền ngẩm và tận hưởng lại
buổi nói chuyện vừa rồi. Thì ra thiên hạ sợ cái bóng của lão, hay đúng hơn là họ muốn yên thân nên
đành phải cam chịu với thứ công việc đơn giản và đồng lương bèo bọt do lão mang
lại như một sự ban phát. Không sao, càng có lợi cho anh. Trong thâm tâm, với
anh lão này cũng thường thôi. Nhiều năm bia bọt đã làm cho lão hèn đi, tạo cho
lão cái thói quen hưởng thụ và trở nên quá chậm với diễn biến của thị trường,
công ty này mà còn trong tay lão thì 5 hay 10 năm nữa cũng chẳng hơn được mấy!
Cái tư tưởng phải
chiếm hữu được chỗ ngồi trong căn phòng có cái “toilet” riêng duy nhất đó theo ngày tháng lớn dần, nó
hình thành trong anh những toan tính thiết thực hơn. Bỏ ra ngoài những mục đích
“tốt đẹp” mà anh tự gán cho mình khi nhân danh cuộc sống của đám nhân viên dưới
quyền. Với bản thân, anh biết chắc chắn rằng nó là lối thoát duy nhất cho anh
ra khỏi cái hoàn cảnh hiện tại, ra khỏi cái chỗ ở khốn nạn mà anh và chị đang sống.
Căn hộ chỉ hơn 30 mét vuông, nằm ở lầu 4 của tòa nhà tập thể của Công ty mới cấp,
chỉ đủ kê một cái gường lại ở sát bên cái “toilet” chút xíu, luôn bốc mùi mà
lúc nào anh cũng phải đóng chặt cửa khi về đến nhà.
Thật ra thì cái số
của anh nó cũng lận đận, từ ngày ra trường đến nay, bươn chải hai ba nơi làm việc
cũng chưa có gì, đến hơn 40 mới lấy vợ, chị thua anh cả con giáp. Hai vợ chồng
cùng đi làm, trưa mạnh ai nấy ăn cơm cơ quan, chỉ về nhà vào lúc chiều tối nên cũng ráng mà chịu đựng. Chỗ ở
san sát nhau nên nhà này có xảy ra cái gì nhà kế bên cũng biết, lại chung chạ
nhiều với những người cùng cơ quan, nên anh thường xuyên có những chuyến viếng
thăm lảng nhách, mất thì giờ, có hôm kéo dài đến tận 11, 12g mới được đi ngủ. Mới
lấy nhau chưa được năm, anh chị cũng phải ép bụng để dành “chuyện sinh hoạt”
lúc thiên hạ đã ngủ yên. Nhiều khi anh nói đùa với chị là “thôi thì coi như trực
đêm vậy!”, mà “trực
đêm” ở khu tập thể này cũng lắm điều khôi hài, nửa khuya mà xối nước ào ào thì
như “tự thú” rồi còn gì nữa, chưa kể có đêm cúp nước, phải lò mò xuống tuốt tầng
dưới để xách xô nước, lúc lên đến nơi cũng đủ rả cặp giò…
Nhưng những thứ phiền
toái đó chỉ là chuyện nhỏ so với cái thực sự ám ảnh anh vào ban đêm chính là lũ
chuột, tới giờ đi kiếm ăn, từ trong cái toilet tồi tàn đó chúng bò ra sột soạt
khắp phòng, có con còn bò lên tới tận giường, làm anh vừa ngái ngủ vừa quơ tay
đuổi, nhưng bất quá chỉ tạm yên một lúc rồi đâu lại vào đấy.
Có lần anh phải chừa
một ít thức ăn trước cửa “toilet” cho chúng, với hi vọng là có ăn sẵn chúng sẽ
thôi lục lạo cho anh yên, vậy mà đang lúc hưng phấn nhất, ngẩng đầu lên anh lại thấy mấy cặp
mắt đỏ au lúc lắc nhìn anh đăm đăm. Anh thấy nản quá, tự nhiên cái mệt mỏi ập
đến bất chợt, muốn ngã vật ra, may mà chị níu tay:
– Gì vậy anh?
– Chuột…
– Kệ nó…
Anh thở dài đánh sượt,
định chụp cái gạt tàn thuốc ở đầu giường ném cho chúng một cái, nhưng không hiểu
sao anh lại bật cười, nhìn trừng trừng vào mấy cặp mắt đó rồi lẩm bẩm:
- Tụi mày có cần
tao bật đèn lên để coi cho rõ không?…
Vậy đó! cuộc sống
riêng của anh chị, của tay Phó Giám Đốc là thế đó, nhưng biết
đâu cũng nhờ nó mà cuối cùng, sau tất cả những nỗ lực bản
thân và thủ đoạn anh có được, rốt cuộc lão Giám đốc cũng bắt buộc rời chiếc ghế
da đen của mình, rời căn phòng có cái "toilet" riêng, nhưng không phải
bằng cái quyết định hưu sớm như anh dự tính mà là một chuyến đi bất ngờ và vĩnh
viễn: nhồi máu cơ tim. Biết
làm sao được, đời là thế mà!
Lúc thay thế lão về
ngồi sau cái bàn to đùng, cũng là lúc anh được bố trí một chỗ ở mới khá hơn một
chút, nhưng với anh lại không quan trọng bằng việc đầu tiên muốn làm, là cho
người “tân trang” lại
toàn bộ cái “toilet”, thay gấp cái tấm kính bên trên chậu rửa mặt mà trước đây
ngày nào lão cũng soi vào! Có điều lạ là dù với tấm kính mới, sau này mỗi lần
soi gương anh lại thấy khuôn mặt của mình hình như bị biến dạng và phảng phất
hai cái má núng nính thịt của lão, hai con mắt trong gương thì cứnhìn anh trừng
trừng và cái miệng lại như hơi cười cười với anh “mày rồi cũng như tao thôi…!”
Một hai ngày đầu
anh còn để ý. Rồi thì công việc của một giám đốc mới cuốn anh theo, làm anh ít
có thì giờ mà nghĩ ngợi về những điều vớ vẫn đó, thậm chí có khi anh còn tự nhủ
với mình “lão sống còn chịu thua anh nói gì tới giờ lão đã đi tong…!”
Bất ngờ hơn là hôm
chị đi làm về sớm, đây là lần đầu tiên chị ghé qua chỗ làm việc của anh, nhân
tiện đến thăm một người bạn đang nằm ở bịnh viện gần đó. Nhìn chị trong bộ quần
áo công sở, tự nhiên anh thấy tồi tội, chị đã chịu đựng sự thiếu thốn vật chất
quá nhiều khi về ở với anh, từ nơi ăn chốn ở cho đến những thú vui bình thường
nhất. Hay là tại vậy mà đến giờ chị vẫn chưa cho anh một đứa con nào chăng?
Cũng may là chị còn trẻ, mới ngoài 30, thời gian còn dài mà, ổn định xong rồi
tính cũng không muộn. Bất giác anh tự hứa với mình sẽ “bù đắp” lại cho chị thật nhiều trong những ngày tháng tới mới
được!
Chị tỏ vẻ rất thích
thú và hào hứng khi anh cho chị xem cái “toilet” đã được dọn dẹp sạch sẽ và
ngăn nắp. Anh dắt chị lại chỗ bồn tắm, tự tay mở nước rồi đề nghị:
– Em tắm cho mát rổi
đi cũng không muộn!
Chị cười, thản
nhiên cởi quần áo rồi bước vào trong bồn, anh loay hoay vừa lấy giúp chị chai dầu
tắm, vừa thoải mái ngắm nhìn người chị sau làn nước. Một cảm giác khoái cảm trổi
dậy, anh đưa tay vuốt mấy giọt nước bắn lên mặt, trong cái nhìn mờ mờ anh thấy
như có một bàn tay ve vuốt trên ngực chị, anh giật bắn mình, từ trong chiếc
gương trên bồn rữa anh thấy rõ ràng khuôn mặt béo phị của lão đang đang nhìn
chăm chăm vào chị…
Từ sau cái bữa chị
đến thăm đó, anh đóng hẳn cửa “toilet” lại rồi vứt cái chìa khóa vào hộc bàn, tự
trấn an mình như một hành động đơn giản là anh không muốn gặp lại lão trong cuộc
đời của mình, thế thôi!
Có nhiều bữa đi làm
sớm, trong người còn ngầy ngật hơi men, nghe tay bảo vệ đêm thắc mắc đêm qua “sếp”
về sớm mà sao nghe như có tiếng mở cửa và tiếng nước chảy trong “toilet”, nhưng
hắn không vào được vì không có chìa khóa, anh lại thấy hài lòng với cái sáng kiến
nhốt lão ở trong “toilet” đó.
Đến một lúc thì
chuyện làm anh không vui mỗi ngày lại là chuyện ngồi nhìn thấy cái “toilet” lù lù
trong phòng. Nghĩ cũng lạ,
ngày trước anh thích thú với nó bao nhiêu thì bây giờ anh lại chán chường bấy
nhiêu, có lẽ nó chỉ là cái cớ, cái thực thể đặt ra để anh đạt được mục đích của
mình, bằng chứng là mấy tháng nay cửa đóng then cài, anh có thèm xài tới nó
đâu.
Đã đến lúc cần một
quyết định hay ho hơn. Anh cho dời toàn bộ nhân viên Phòng Hành chánh lên đây
và chọn cái phòng ngay cửa ra vào làm phòng Giám đốc. Trong khi đám nhân viên
đang dọn dẹp, kê bàn kê ghế, anh lẳng lặng tra chiếc chìa khóa vào cánh cửa
“toilet” nhưng không mở ra mà gõ nhẹ vào đó mấy tiếng, rồi thì thầm như nói cho
mình lão nghe: Tạm biệt!
Thế là xong! Chuyện
cần làm đã làm . Anh quay về với cương vị và công việc mới của mình. Lâu lâu
ghé ngang Phòng Hành chánh, nhìn mấy bà mấy cô sử dụng cái “toilet” đó cho sinh
hoạt thường ngày, vào ra liên tục anh lại thấy hơi tiêng tiếc. Quái lạ!
Công việc thuận lợi,
cuộc sống mỗi lúc mỗi dễ chịu hơn, tiền bạc đổ về, anh đã có gần như đầy đủ những
gì mình mơ ước. Chỉ tiếc là anh chị vẫn không có được đứa con nào. Chị cũng đã nghỉ làm. Anh thì luôn có những
bữa tiệc giao dịch, chiêu đãi. Có nhiều hôm tới nửa đêm mới về đến nhà, người
say mèm chỉ kịp cởi cái áo rồi lăn đùng ra ngủ, quên hẳn là có chị nằm bên cạnh.
Tham vọng vẫn còn đầy trong anh! Uy tín của anh trên thương trường ngày càng được
củng cố, đã làm cho anh tin tưởng ở mình hơn.
Mới đó mà đã 10 năm
làm Giám đốc, thì gần10 năm cái toilet đó đã trở thành của chung, nhiều khi anh
quên hẳn là nó đã thuộc về một căn phòng. 10 năm gần như đã biến đổi anh rất
nhiều, khôn ngoan hơn, chững chạc hơn nhưng đồng thời cũng khô khan hơn. Bạn bè
ngày cũ của anh vơi đi, thay vào đó là những khuôn mặt lạ hoắc, những bữa cơm
chiều với chị cũng thưa dần, một phần là chị bây giờ cũng có điều kiện kinh tế
để nới rộng giao tiếp với nhiều người, một phần là vì nhà không có trẻ con, nhiều
khi về cũng buồn, anh thì mượn công việc giao tiếp để khỏi về nhà sớm, chuyện vợ
chồng cứ thế mà nhạt dần.
Rồi thì hắn chuyển
về, nhưng không giống như anh ngày xưa. Mặc cho mọi người trong công ty đoán
già đoán non, anh lại hết sức thoải mái khi đón nhận cái tin có thêm Phó Giám đốc
mới. Nhờ “đi lại” với cấp trên lâu nay nên anh được biết về hắn khá đủ, để không phải lo lắng gì. Đi học
ở nước ngoài về, hắn nhận ngay chức Giám đốc Công ty Vật tư cùng một Sở với
anh, đáng lẽ “trúng khẳm” ai dè lại vướng ngay vào một em đã có chồng, sự việc
vỡ lỡ, để “lánh nạn” tạm thời, hắn về làm Phó Giám đốc cho anh để được yên thân, chừng nào “biển
lặng sóng êm” hắn sẽ thò đầu ra mà leo lên tiếp. Chỗ của hắn phải ở đâu cao hơn
chứ sá gì cái chức Giám đốc cỏn con này của anh! Chính vì biết
vậy nên từ hôm hắn về công ty, anh đã dành cho hắn rất nhiều biệt lệ, công việc
thì nhẹ nhàng, giờ giấc thì không quan tâm, hắn đến hay đi lúc nào cũng mặc.
Nhìn bộ dạng trau chuốt giống như diễn viên điện ảnh của hắn cộng thêm những thứ
trang sức đắt tiền mà hắn đeo trên người, càng làm cho anh nhẹ lo. Hắn càng phất
phơ anh càng khỏe. Không đụng chạm tới công việc của ai, không phiền ai. Hắn thực
sự trở thành một thứ “cây
kiểng” trong công ty này.
Cuối năm đó anh chị
mua được miếng đất trong khu dân cư mới, khu đất của những tay nhà giàu mới phất
như anh. Riêng cái khoản thiết kế để xây dựng căn biệt thự này, tay kiến trúc
sư đã phải vất vả biết bao nhiêu lần, không phải với bản vẽ của ngôi nhà mà là
cái “toilet” ở tầng 1. Như để trả thù cho sự thiếu thốn của mình, để thoát khỏi nỗi ám ảnh của cái
“toilet” trước đây
trong ngôi nhà tập thể, anh dành cho nó một vị trí đặc biệt, trang bị cho nó những
thứ thật đắt tiền mà không cần biết mình đang tập tành trở thành một loại “trưởng
giả học làm sang” mới. Từ bồn tắm mát-xa, phòng xông hơi nước, phòng sona bằng
gổ Ý, hệ thống âm thanh cao cấp…Và cả khoảng không gian mở để nhìn xuống vườn
trồng toàn hướng dương. Anh thích hướng dương vì nó rực rỡ và ngạo nghễ hơn những
thứ hoa khác. Chính hắn là người giúp anh trong việc góp ý, đặt mua những thiết
bị nhà tắm này từ bên Ý, ba cái thứ “đồ chơi” này hắn lại “rành sáu câu”. Hắn còn bỏ công tới lui
dòm ngó, chỉ bảo cho thầy thợ lắp đặt cho hoàn hảo. Nói tóm lại, cái “toilet”
sang trọng này hình thành là nhờ hắn. Vậy mà ngày tân gia, nhìn khách khứa
choáng ngợp vì cái “toilet”, tự nhiên anh lại hụt hẫng, không biết mình có thực
sự hài lòng với cái mình có không nữa…
Hôm chuẩn bị cho
anh đi công tác mấy ngày, chị cũng không vui không buồn, chỉ
dặn anh ráng giữ sức khỏe, đừng nhậu nhiều... Buổi trưa ở
sân bay, lúc nghe tin chuyến bay phải hoãn lại tới tối, tự nhiên anh nghĩ đến
chị, một mình trong căn
nhà vắng lặng, nghĩ tới chuyện vợ chồng đã lâu không làm, anh chợt thấy mình
háo hức lạ, định gọi điện về cho chị rồi lại thôi, sợ phá giấc ngủ trưa của chị,
để dành sự ngạc nhiên hay hơn.
Anh gọi một chiếc
taxi về thẳng nhà, lấy chìa khóa riêng tự mở hai lớp cửa, lên đến tận phòng ngủ
mà vẫn không thấy chị lên tiếng, anh nhìn chiếc giường ngủ với tấm trải giường
nhàu nát mà nghĩ tội cho sự cô đơn của chị, chắc chị khó ngủ lắm đây! Nghe tiếng nhạc văng vẳng từ
trong “toilet”, hình dung chị đang nằm dài trong bồn tắm một mình, thân hình đầy
sức sống và nước da trắng muốt của chị hiện ra trong đầu anh rõ mồn một , anh vội
vã cởi hết quần áo rồi nhẹ nhàng bước lại đẩy cửa, tiếng nhạc vang lớn hơn,
trong bồn chị và….hắn
đang quấn lấy nhau. Cả hai đột ngột ngừng lại, hai cặp mắt mở thao láo nhìn anh
đang trần truồng giống y như cặp mắt chuột đêm nào trong căn nhà tập thể ngày nọ…
Hai chân của anh cứng
đơ như có ai đang nắm chặt, anh đứng chết lặng, từ tấm gương lớn trên bồn rửa mặt,
anh lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt lão Giám Đốc tiền nhiệm với nụ cười thích thú lẫn
khinh bỉ đang “soi” vào hai thân hình đó…
Ngô Đình Hải
Quán Văn số 035 – Tháng 1, 2016
Toilet nơi xả''bầu tâm sự''Thoải mái trút nặng nề chất chứa...Để lâu buồn lo không chịu nổi! Chuyện bình thường sinh lý THẢI BỎ!Giải quyết NHU CẦU thoát ỨC CHẾ! Toalet đơn giản chỉ MỘT nơi chỗ Đẹp sạch môi trường có thể NGỦ -TẮM được dẫn đến SINH LÝ SỰ-DỤC tác động từ cảnh gợi Tình!MẮT nhìn cảnh khêu gợi càng ĐỘNG...''Toalet phản ánh XẤU TỐT Tác động ngoài một phần !Gián tiếp vào trong Tâm qua Thân!-Từ ỨC CHẾ bộc phát dễ dàng!Để ý TOILET như quan tâm THÂN -Nhu cầu đòi hỏi thể xác LỢI HẠI?
Trả lờiXóa