Thầy Nguyễn Đình Lương thường có những cảm hứng
tự nhiên bột phát thành thơ, ở bất kỳ nơi đâu, bất kỳ vào lúc nào…
Trong một dịp tham dự lễ thọ 80 của nhà thơ
Nguyễn Hoài Văn ở Đồng Phó năm 1996, Thầy cùng đến với nhóm anh em văn thơ Phú
Phong - Tây Sơn, Quy Nhơn. Sau các thủ tục lễ nghi của gia đình, khi khách lần
lượt đọc thơ chúc thêm tuổi cho chủ nhà đã gần hết, lúc nầy Thầy mới vẫy tôi lại
mượn giấy bút. Trong tình trạng còn ngà ngà men của tháng Xuân, Thầy viết liền một
mạch khổ tứ tuyệt lục bát và đưa tôi bảo cất đấy cho Thầy :
Hôm qua say đã kinh hồn
Tỉnh ra hay Bác tuổi
dồn tám mươi
“Nhánh Đêm Gầy” lặng
lẽ cười
Một bầu “Vườn Mộng”
chuốc người vào Xuân
Nhánh Đêm Gầy và Vườn Mộng là 2 trong các tác
phẩm đã in của Bác Hoài Văn. Dĩ nhiên bài thơ chân tình, đầy ngẫu hứng chúc thọ
bạn thơ của Thầy được khách tham dự nhiệt tình tán thưởng. Thầy xuống câu 2 của bài
thơ thật khó mà chê. Không những dắt người đọc hiểu được nét trẻ trung, mướt mát trong
những tập thơ của người được chúc thọ, nó đi cùng với câu 1 thể hiện thật rõ chất
lãng tử của Thầy.
Có lẽ đã thường quen với phong cách của Thầy,
nhà nghiên cứu Vũ Ngọc Liễn hô lớn :
- Tư
Lương, bài thơ mới viết đấy đâu đưa đây.
Thầy ngó quanh ngó quất cười hiền :
- Mới
đấy mà rơi đâu mất tiêu rồi.
Vậy đó. Thơ của Thầy thường để rơi, thả bay giữa chốn phù hư. May mà có ít nhiều đã rơi ở nơi bạn
hữu, những người trân trọng cái chất “kéo vô ba sợi lai rai lắm điều” của Thầy mà
lưu giữ lại những lắm điều lai rai đó. Mới đây trên facebook của anh Viết Hiền đăng
lại bài thơ Thầy viết tặng nhà thơ Phùng Quán vào năm 1986. Anh Viết Hiền đã
gìn giữ những ngẫu hứng của Thầy và đã trưng ra cho ta thấy cuộc "hạnh ngộ bên bờ
dâu bể" của 2 con người phiêu dạt quán lều, rượu chịu, văn chui… nhưng luôn luôn tiềm
ẩn sự dữ dội ở bên trong.
Một người “Tôi muốn đúc thơ thành đạn / Bắn vào tim những kẻ làm càn / Những
con người tiêu máu của dân / Như tiêu giấy bạc giả…”. Một người thì “Vác
dao xuống núi, hề ra biển / Đạp bằng sóng dữ, chém cá kình / Đến nơi cá lặn, hề
chưng hửng / Bỏ biển lên bờ, ngồi chùi dao…”. Họ gặp nhau bên thơ và rượu, cùng
thân phận nên khẽ khàng hỏi nhau “Bây giờ giữa cõi người ta / Ông giơ tay hứng
những bông hoa nào…” để rồi cùng nhau ngậm ngùi lòng chắp hư vô đã “Bao năm chôn
tận đáy mồ / Tỉnh ra thì đã cơ đồ đổi thay…”
Dâu bể đổi thay. Đau đáu thế đời. Suốt đời chưa thuộc nửa câu
vô thường nhưng giờ đây chắc 2 người đã cùng an nhiên “Ném dao cái xạch, hề uống rượu
/ Ngửa cổ trút bầu ngất ngưởng say…
Cảm ơn. Cảm ơn anh Viết Hiền đã gìn giữ những
rơi rớt của Thầy dạy chúng tôi ngày xưa.
Hoài An
(Khóa 4 QuangTrung BinhKhe)
MỘT BÀI THƠ CỦA ANH TƯ LƯƠNG VIẾT TẶNG NHÀ THƠ PHÙNG QUÁN
Hôm nay, 7-10-2014 (nhằm ngày 14 tháng 9 năm
Giáp Ngọ) là ngày giỗ tròn 36 tháng anh Tư Lương (tức nhà thơ Nguyễn Đình
Lương). Nhớ anh Tư, mình lục lại những tư liệu về anh thì tìm được một xấp những
bài thơ (chép tay trên giấy học trò) mà anh đã tặng mình.
Trong số này có một bài thơ anh ghi lại kỷ niệm
với nhà thơ Phùng Quán. Đó là bài ĐÊM NHẬU VỚI PHÙNG QUÁN Ở HIÊN NHÀ BẢY ĐÊ BÊN
BÃI BIỂN. Bài thơ được anh Tư Lương viết vào ngày 29.9.1986, khi nhà thơ Phùng
Quán có chuyến “lang bạt kỳ hồ” vào miền Trung và ghé lại Quy Nhơn. Trong thời
gian này, nhà thơ Phùng Quán đã có chuyến “thâm nhập thực tế” với những người
dân miền biển Quy Nhơn ở Khu Hai. Đặc biệt, Phùng Quán đã có cuộc “lai rai” với
anh em bạn thơ và những người yêu thơ tại nhà ông Bảy Đê (bạn thân của anh Tư
Lương). Và bài thơ ĐÊM NHẬU VỚI PHÙNG QUÁN Ở HIÊN NHÀ BẢY ĐÊ BÊN BÃI BIỂN đã ra
đời.
Ban đầu, bài thơ có tựa “Đêm nhậu với Phùng
Quán ở hiên nhà Bảy Đê gần biển Quy Nhơn”, sau đó anh sửa lại thành “bên bãi biển".
Đồng thời, sau đó anh Tư cũng chỉnh sửa, bổ sung một vài câu, từ của bài thơ…
Nhân ngày giỗ 3 năm của anh Tư Lương, Viết Hiền
xin trân trọng giới thiệu cùng quý anh, chị và các bạn bài thơ ĐÊM NHẬU VỚI
PHÙNG QUÁN Ở HIÊN NHÀ BẢY ĐÊ BÊN BÃI BIỂN, cùng một vài hình ảnh về chân dung
và tác phẩm của anh Tư Lương.
ĐÊM NHẬU VỚI PHÙNG QUÁN
Ở HIÊN NHÀ BẢY ĐÊ BÊN BÃI BIỂN
Ngẫu nhiên Phùng
Quán, rượu, thơ
Gọi là hạnh ngộ bên bờ
bể dâu
Dãi dầu râu tóc phai
màu
Suốt đời chưa thuộc nửa
câu vô thường
Trăng quá lứa vàng
hươm sóng biển
Đêm nồm săn gặp gỡ dưới
hiên
Câu thơ xưa chảy đôi
miền
Tháng ngày giam hãm
buồn phiền hôn mê
“Ra đi hò hẹn ngày về
Hồ Tây in bóng lả chờ
người xa”
Bây giờ giữa cõi người
ta
Ông giơ tay hứng những
bông hoa nào?
Tiếng sóng vỗ lô xô cồn
tẻ
Đêm mộng hờ lòng chắp
hư vô
Bao năm chôn tận đáy
mồ
Tỉnh ra thì đã cơ đồ
đổi thay
QN, 29.9.1986
Nguyễn Đình Lương
(Theo facebook của Viết Hiền)
Cảm ơn và rất trân trọng nhà báo Viết Hiền đã gìn giữ những nét chữ viết tay của anh Bốn Lương.
Trả lờiXóa