Đọc Mùa thu biết thở
ra hương của Huỳnh Kim Bửu, tôi
cảm nhận một không khí bàng bạc của những hồi ức, những kỉ niệm thấm đẫm nhớ
nhung. Đúng như tên gọi bao trùm tập thơ này, những bài thơ của Huỳnh Kim Bửu
mang theo cái hương vị bâng khuâng man mác, cái chiêm nghiệm từng trải, chắt lọc
từng vẻ đẹp cuộc đời. Bài thơ nào cũng dễ cảm, đem lại một cảm giác khoan khoái
như uống một chén trà hay nhấm nháp từng ngụm cà phê trong buổi sớm. Tôi nhận
ra một Huỳnh Kim Bửu rất rõ trong bài thơ ngắn nhan đề Góp
cho ngày:
Hoa phong lan sáng ngày bừng nở
Một nét ban mai rực rỡ thay
Hiên sương ông lão uống trà sớm
Thả một làn hương góp cho ngày
Nhiều bài thơ khác của anh cũng mang theo cảm
giác cho người đọc như đang đắm mình vào làn hương thu hoài niệm ấy. Con người
khi đã đi qua bao thăng trầm cuộc sống, mới thấy quý vô cùng những vẻ đẹp và
trân trọng nâng niu tình đời tình người. Tôi đã dừng lại rất lâu ở bài thơ Chuyện
ngày xưa kỉ niệm mù giăng.
Bắt đầu bằng một lời thơ tự sự "Tôi
trở về Quy Nhơn ngày ấy...", anh dẫn dắt chúng ta về với một Quy
Nhơn xưa rất đẹp và rất thơ, với những địa danh rất đặc trưng Khu Sáu, Xuân
Quơn, Khu Hai... Một Quy Nhơn với đường bàn cờ, động cát, làng nhỏ trồng
rau, thuyền buồm san sát với kí ức tràn ngập nắng và gió biển. Cũng là
những hình ảnh ta thường gặp đấy thôi, nhưng soi chiếu qua lời thơ Huỳnh Kim Bửu,
bỗng nhiên nôn nao gợi nhớ gợi thương lạ lùng:
Tôi trở về Quy Nhơn ngày ấy
Đường bàn cờ Khu Sáu nắng chang
Đâu biết được tình em động cát
Cho nên chiều Khu Sáu rất vàng
Và: Chị dưới ruộng xoay chiều tán lá
Che nắng mai che tiếp nắng chiều
Có lẽ ai từng gắn bó Quy Nhơn mới nhận ra cái
lam lũ cát lầm bình dị của mảnh đất này mới chính là điều dễ để thương để nhớ.
Quy Nhơn của Huỳnh Kim Bửu là những hồi ức từ thưở học trò chăng, nên hiện tại
lại mang bóng hình kí ức:
Quy Nhơn thời "sôi kinh nấu sử"
Học trò nghèo gác trọ đèn chong.
Tô phở nhỏ đâu ấm lòng sĩ tử
Hè phố nào cũng áo trắng bay ngang
Tôi không muốn bình giá về nghệ thuật, về
hình tượng hay ngôn từ gì ở đây, mà chỉ muốn như một người thưởng thức thuần
túy để thơ bất chợt đến với mình. Để nghe từ lời thơ, một tiếng nhạc lòng đồng
điệu, để cùng nhớ cùng thương với thi sĩ về Quy Nhơn trong ánh trăng dậy tiếng
thơ Hàn:
Tôi trở về Quy Nhơn ngày ấy
Câu thơ Hàn lạnh buốt đêm trăng
Bạn bè cũ nửa quên nửa nhớ
Chuyện ngày xưa kỉ niệm mù giăng
Nhớ một Quy Nhơn bình dị, nên những câu thơ
cũng bình dị như trải lòng với đất với người. Bài thơ kết rồi, nhưng dư ba còn
đó, đánh thức ân tình, làm ta quên đi những mệt mỏi thường nhật mà nhớ một Quy
Nhơn với bao gương mặt bạn bè, với tình thơ làm ta yêu ta quý hơn mảnh đất này.
Cảm ơn nhà thơ, và chúng ta hãy cùng nghe lại
một lần nữa những vần thơ ân tình trong Chuyện ngày xưa
kỉ niệm mù giăng của anh.
Trần Hà Nam
CHUYỆN NGÀY XƯA KỶ NIỆM MÙ GIĂNG
Tôi trở về Quy Nhơn
ngày ấy
Đường bàn cờ Khu Sáu
nắng chang
Đâu biết được tình em
động cát *
Cho nên chiều Khu Sáu
rất vàng.
Tôi trở về Quy Nhơn
ngày ấy
Xuân Quơn ơi, làng nhỏ
trồng rau
Chị dưới ruộng xoay
chiều tán lá
Che nắng mai che tiếp
nắng chiều
Quy Nhơn là êm ái lời
yêu
Khi tiếng nhạc thùy
dương vẫn hát
Biển Khu Hai thuyền
buồm san sát
Lộng khơi về kịp buổi
chợ đông.
Quy Nhơn thời
"sôi kinh nấu sử"
Học trò nghèo gác trọ
đèn chong.
Tô phở nhỏ đâu ấm
lòng sĩ tử
Hè phố nào cũng áo trắng
bay ngang.
Tôi trở về Quy Nhơn
ngày ấy
Câu thơ Hàn lạnh buốt
đêm trăng
Bạn bè cũ nửa quên nửa
nhớ
Chuyện ngày xưa kỷ niệm
mù giăng.
*Khu 6 - Quy Nhơn, hồi xưa là động cát.
Huỳnh Kim Bửu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét