Mụn mủ sần sùi dơ quá dơ
Đời chê lắm lắm có đâu ngờ
Người banh kiếm, ngày tung hiên ngạch,
Kẻ bới tìm, đêm vạch bụi bờ
Bụng bự đầu beo xương chẳng bỏ
Mắt lồi má lõm thịt nào ngơ
Hiểm thâm vẽ chuyện tôn rằng “ cậu “
Khản tiếng lạy trời vẫn … bị vơ
Kiến Than
ĐỜI CÓC
Sạch sẽ nhất đời cứ bảo dơ
Nổi danh thi sĩ có ai ngờ
Bài “ Thơ Con cóc ” lưu muôn thuở
Nghĩa “ Cóc bôi vôi “ thấu bến bờ
Lít nhít nghiến răng trời hoảng sợ
Im lìm giương mắt đất làm ngơ
Chốn nghiêm một cõi ngai vàng ngự
Chớ có khinh thường … nghĩ bá vơ
Tú Gân
Qua 2 cái "xướng hoạ" trên, tui thấy có 1 cái mà tui nghĩ rất quan trọng trong "đời cóc" mà nhị vị chưa đề cập. Hay là chư vị cho là không ấn tượng chăng!
Trả lờiXóaĐó là, đời cóc tuy lưỡng cư, nhưng gần như toàn bộ thời gian "ăn, ngủ, bài tiết, trưởng dưỡng, ..." quý cô, cậu đều thực hiện trên cạn. Chỉ có mỗi một việc thực hiện dưới nước, ấy vậy mà nếu không có cái zụ đó thì làm gì có đời cóc và cũng chẳng làm gì có nòng nọc để mà "đứt đuôi".
Tiếc là tui hổng làm thơ được! nên xin có "lời quê" góp cùng Kiến Than!