Ảnh của Cao Thị Minh Thu (Internet) |
Mẹ nó qua đời khi còn tấm nhỏ
Một chén cơm thừa nên lòng chưa no ...
Nhiều lúc Nó khóc trong mơ
Mẹ ơi ! Con yêu mong chờ
Bao giờ … Cho đến bao giờ …
Theo nền nhạc, bài viết thời tuổi còn cắp sách, chưa hẳn đã đúng với thực trạng xã hội … Nhưng dù sao bài viết thời tuổi học trò mà đã gánh cả xã hội trên vai :
NÓ
Nguyễn Thị Huệ
Xuân Kỷ Dậu 1969, Lớp Đệ Thất
Trung Học Quang Trung Bình Khê
Nó âm thầm đi vào ngõ nhỏ. Phải, nó đấy ! Nó là một đứa bé chừng mười tuổi. Cái tuổi đáng lẽ được cha mẹ nuông chìu, nhưng đời nó bất hạnh quá …
Trước kia nó cũng có cha mẹ và cũng được nuông chìu như bao đứa trẻ khác. Cha nó là một sĩ quan trong quân đội. Mẹ nó là một hiền mẫu hoàn toàn. Gia đình nó đang yên vui sống trong hạnh phúc thì sóng gió nổi lên. Mẹ nó thức giấc sau một đêm dài chập chờn đã hay tin cha nó đền nợ nước. Tương lai nó đang rực rỡ bỗng vụt tối sầm …
Mẹ nó sau khi cha nó chết, bà đã phải tảo tần, vất vả trăm bề. Nhưng trời không thương kẻ bất hạnh, mẹ nó đã qua đời sau một cơn bạo bệnh … Thế là hết ! Một lần nữa nó lại bơ vơ. Nó được một người láng giềng đem về nuôi. Ngày ngày nó phải nhận những trận đòn buốt thịt, miếng ăn là những miếng cơm cháy … Trời ơi ! Còn gì khốn khổ cho bằng ? Nếu đời sống hằng ngày cứ vậy mãi thì tương lai ngày sau nó sẽ ra sao ???
Một điệu nhạc từ nhà ai vẳng lại như dày xéo tâm can nó :
Mẹ nó qua đời khi còn tấm nhỏ
Một chén cơm thừa nên lòng chưa no ...
Nhiều lúc Nó khóc trong mơ
Mẹ ơi ! Con yêu mong chờ
Bao giờ … Cho đến bao giờ …
Nó gục đầu nức nở … Mẹ ơi ! Bây giờ Mẹ ở đâu ? Mẹ có biết rằng con đang mong chờ mẹ đây không ???
Lúc nhỏ nghe Chế Linh hát bài này TC thấy thương Nó lắm.Hoàn cảnh xã hội đã đè nặng trên đôi vai bé nhỏ bơ vơ lạc lõng đói khổ....
Trả lờiXóaHi hi! Chào chị Thỏ con.
Trả lờiXóaTrâm Anh cũng thấy thương NÓ quá đi thôi.