Elena Pucillo Truong, quốc tịch Ý, là chị dâu của Trương Tuyết Nga. Trương Tuyết Nga, cựu học sinh Trung Học Quang Trung Bình Khê khóa lớp 1968 – 1975 đã chuyển đến truyện ngắn Con Chim Nhỏ Trong Lồng của chị Elena, chồng chị là anh Trương Văn Dân chuyển ngữ. QuangTrung BInhKhe giới thiệu cùng mọi người bài viết của Cô Dâu Việt, một Tiến sĩ ngữ văn người Ý rất Việt. Bài viết mang hình ảnh của trời Tây nhưng tâm tư, cách diễn đạt lại ngập tràn cảm xúc của người phương Đông :
L’UCCELLINO IN GABBIA
Elena Pucillo Truong
CON CHIM NHỎ TRONG LỒNG
Bản dịch của Trương Văn Dân
Tranh của Họa Sĩ Đinh Cường |
Ngồi lên cạnh giường, đôi mắt tôi hết nhìn bàn tay khẳng khiu đặt trước bụng đến nhìn chiếc va li nhỏ mà trong đó phải bỏ vào tất cả đời mình.
- Má chọn những thứ cần đem theo, còn việc khác cứ để con lo ! Trong tai tôi còn lùng bùng giọng nói thiếu thân thiện, ngạo mạn và không chút kính nể của đứa con dâu lúc mang chiếc vali để tôi thu xếp những thứ cần thiết trước khi dời đến nhà mới.
Vậy là tôi phải vĩnh viễn rời bỏ căn nhà rộng rãi và thoáng mát, nơi mà tôi từng sống như một người vợ được yêu thương và hạnh phúc. Được yêu thương ... cho tới lúc chồng còn sống ... Còn sau đó ... thì tôi sống mà như đã chết ... sống như một kẻ lạ mặt trong nhà của mình vì đứa con dâu mới thật là bà chủ, là người quyết định, và bằng thủ đoạn tàn nhẫn và nham hiểm nó còn cướp mất lòng yêu thương của đứa con trai rồi từng ngày, từng ngày nó còn xéo nát từng mảnh tim tôi.
Khó nhọc đứng lên, tôi bước đến chiếc tủ quần áo, cảm giác như vừa mở ra cuốn album với những tấm ảnh vàng vọt bởi thời gian. Bao nhiêu là quần áo Treo, móc đó mà bấy lâu nay tôi chưa bao giờ đụng tới ! Đây rồi, hai chiếc áo sơ mi, hai chiếc quần, một bộ đồ, vài mảnh đồ lót... chỉ có thế mà chiếc vali đã đầy ứ rồi, tôi còn có thể bỏ thêm gì vào nữa ?
Nhưng thực ra tôi có cần gì những thứ áo quần ! Cái mà tôi cần chính là chiếc khung hình đặt trên chiếc bàn nhỏ bên giường. Bao năm rồi tôi chưng khung hình lên đó để nó là hình ảnh cuối cùng mà tôi nhìn thấy trước khi ngủ và cũng là hình ảnh đầu tiên khi tôi vừa tỉnh dậy. Đứa con dâu khốn nạn có thể lấy đi hết thảy, nhà cửa, quần áo, vàng bạc, con trai ... nhưng không thể cướp đoạt những giây phút hạnh phúc của tôi và chồng đứng ôm nhau quay lưng về phía biển trong một buổi sáng rực rỡ ánh mặt trời.
Một khoảnh khắc tuyệt vời đã được giữ lại, mãi mãi, và gợi nhớ biết bao kỷ niệm.
Bao nhiêu say mê, bao nhiêu tình yêu đã từng có trong đời tôi ! Tôi nhìn tôi trong tấm kiếng khi đóng lại cửa tủ, tuổi trẻ đã đi qua và mái tóc bồng bềnh như mây của tôi cũng đã điểm bạc hồi nào không hay. Trên khuôn mặt nhăn nheo chỉ còn lại đôi chút dấu vết của thời gian đó, màu biển trong mắt, nhưng khi mở ra trước sự thật tôi chỉ thấy bóng tối của nỗi cô đơn.
Hai hốc mắt của tôi vẫn còn xanh nhưng không có chút ánh sáng. Sự thiếu thốn tình cảm đã và đang dồn ép tôi vào giữa những bức tường quen biết ở nhà mình. Không ai đoái hoài gì đến tôi, chẳng ai thèm hỏi ý kiến và chẳng có ai bận tâm là tôi sẽ khổ sở biết bao khi phải sống trong căn hộ của một chung cư mà chỉ vừa nghĩ đến tôi đã thấy mình ngộp thở.
&
Và đúng như vậy, chỉ sau một tháng tôi đã thấy đời sống ở căn hộ ở tầng thứ 15 thật ngột ngạt. Với tôi, đời sống chỉ có ở bên ngoài cửa sổ, dưới đó tôi được nhìn những con người và đồ vật liên tục chuyển động giống đàn kiến hấp tấp, vội vã trước cơn mưa chiều.
Bị giam hãm giữa bốn bức tường, tôi như chết từng ngày, lặng lẽ ngồi cô đơn trên thành giường mà chẳng có căn phòng riêng nào để trú ẩn. Những tiếng động bên kia bức tường là của những người xa lạ, của những người hàng xóm không quen, lạnh lùng, vô cảm trước những nỗi đau của tôi.
Chẳng biết có chuyện gì xảy ra mà tôi thấy khó thở và không ngủ được. Nhiều đêm tôi mò mẫm đi dọc theo tường nhà, như muốn tìm một lối thoát không hề có. Sự khiếp đảm và kinh hoàng đẩy tôi qua lại giữa những chồng gạch xây cao, như con chim bị nhốt trong lồng đang tuyệt vọng tìm cách vượt qua những chấn song để tìm tự do.
Cũng như chim, ý thức về sự bất lực của mình, tôi đành phải qui hàng, rồi thẫn thờ và mệt nhọc quay lại giường ngủ. Mở to mắt, tôi trừng trừng nhìn bóng đêm rồi nước mắt cứ trào ra, ướt gối. Bằng những ngón tay run rẩy tôi siết chặt cái kho tàng của mình, phút giây chớp nhoáng của niềm hạnh phúc, như thể nó sẽ giúp tôi thoát khỏi nơi đây, giải phóng khỏi những niềm đau.
Bởi tôi chẳng còn gì khác. Đứa con dâu đã vứt bỏ tất cả những gì còn lại trong căn nhà, quần áo, vật dụng, cuộc đời ... và sự phiền hà duy nhất mà tôi mang lại cho cô ấy chỉ là một bát cơm ... nhưng tôi cũng chẳng còn muốn nuốt ... Rồi mọi ngày đều trở nên nhọc mệt, hơi thở mỗi ngày mỗi ngắn, như có ai hay có cái gì đang thít họng, may mà có một ngụm không khí từ cửa sổ tràn vào, tôi nhìn thấy những con người và mọi vật chuyển động như đàn kiến cuồng nhiệt trước cơn mưa, hơi thở mới thoát trong một cơn khò khè.
- Đủ rồi! Con không thể nào sống như thế này được ! Con còn phải đi làm và cần phải ngủ ! Má phải bỏ cái tật đi lung tung khắp nhà như một mụ điên !
Thằng con trai của tôi đã hét lên như thế.
Giống tiếng kẽo kẹt từ mấy khúc xương sắp xụm, tôi ngã xệp lên chiếc ghế, toàn thân như bị băm vằm vì lời lẽ nhọn hoắc như những nhát dao. Biết bao đau đớn tôi đã sinh ra nó, một đời thương yêu và chăm sóc ... thế mà giờ nó không chịu được tôi, xem như một sự phiền hà cần phải loại bỏ. Đó là lỗi tại tôi cưng chiều quá, và giờ thì tôi hiểu là mình vẫn còn có thể làm thêm một điều nữa cho nó. Và có lẽ cũng là làm cho chính mình.
Từ vài ngày qua tôi cảm thấy mình vui, đi đứng bình thường hơn giữa những bức tường và chiếc giường. Thỉnh thoảng trên môi tôi còn nở một nụ cười, nhất là lúc tôi nhớ lại những giai điệu của một bài hát tình yêu cũ ... Lâu lắm rồi, tôi không còn nhớ trọn lời ca, chỉ mang máng nhớ điệp khúc nói là mùa xuân đang trở lại ... và tôi cũng ước muốn có một mùa xuân mới.
Đêm nay có một vầng trăng tuyệt đẹp trên bầu trời, chỉ có một phần rất nhỏ bị che bởi một sợi mây. Tôi bỏ khung hình vào túi áo, đó là kho tàng của tôi, và từ cửa sổ tôi nhìn xuống thành phố đang ngái ngủ. Tia mắt tôi dõi theo ánh đèn màu đỏ của một chiếc xe hơi dọc theo hàng trụ đèn đường.Yên lặng quá. Từ trên cao ánh sáng chiếu xuống mềm mại như bông làm tôi có cảm giác như mình cũng đang đứng trên một cụm mây.
Chỉ vài giây thôi ! Tôi nhoài người, bay qua khung cửa sổ, rơi tự do trong không khí. Trên môi tôi vẫn nở một nụ cười, thật ngọt ngào, để khỏi phải hét lên, sợ làm phiền người khác.
Elena Pucillo Truong
@Chị Elena và Anh Trương Văn Dân kính mến !
Trả lờiXóaVừa gặp Anh –chị ở XUNAU-SÔNG TRĂNG,nay lại gặp ở QTBK “nơi chôn nhau cắt rốn” là Quê chồng Chị…Đúng là Chúng ta có “duyên” với nhau_ Cũng NAU mà !...(Laughing )
Em đã đọc nhiều truyện ngắn của chị ,đa số viết như một luận đề xã hội đa chiều gợi mở ,đọng đầy suy tư…Thật hay thật lôi cuốn…
Với “CON CHIM NHỎ TRONG LÒNG”,cũng bằng giọng văn trữ tình, nhẹ nhàng trên mỗi con chữ mà sắc nét như một bản “cáo trạng” gián tiếp lên án cái TÌNH NGƯỜI vô cảm vạch trần xã hội văn minh – hiện đại ngầm chứa nhiều nổi đau…vẽ nên một bức tranh đầy màu sắc…
CON CHIM NHỎ TRONG LỒNG đã thể hiện đậm nét “nổi cô đơn “ tận cùng của “người thiếu phụ” không lối thoát bởichính con trai và con dâu mình ruồng bỏ, hất hủi ,khinh bỉ như một “con thú cùng đường”khi người chồng yêu thương đã mất…Cuối cùng dẫn đến”người thiếu phụ” nhảy lầu “tự tử”_như TỰ GIẢI THOÁT cho chính mình và cho con trai yêu quý của mình…Bởi những chi tiết đáng sợ trong truyện :
“_ Vậy là tôi phải vĩnh viễn rời bỏ căn nhà rộng và thoáng mát ,nơi tôi từng sống như một người vợ được yêu thương và hạnh phúc . Được yêu… cho tới lúc chồng còn sống…Còn sau đó…thì TÔI SỐNG NHƯ ĐÃ CHẾT …sống như một kẻ lạ mặt trong nhà của mình vì đứa con dâu mới thật là bà chủ, là người quyết định, và bằng thủ đoạn tàn nhẫn và nham hiểm nó đã cướp mất lòng yêu thương của đứa con trai rồi từng ngày, từng ngày nó xéo nát mảnh tim tôi…”
“_Đủ rồi ! Con không thể nào sống như thế này được !Con còn phải đi làm và cần phải ngủ !Mẹ phải bỏ cái tật đi lung tung khắp nhà như một mụ điên .
Thằng con trai của tôi đã hét lên như thế…
Đọc đoạn văn này lòng tôi như muốn rỉ máu, xúc động dâng tràn như muốn nghẹt thở…Cô đơn nghiệt ngã đến thế là cùng…
Cảm ơn Anh_Chị và chúc Anh chị cùng Bác gái luôn khỏe , an vui và hạnh phúc !
Ông bạn Thơ của tui ơi !
XóaChim khuyên hót trong lồng nghe điệu buồn xa vắng,
Ngày dài Thơ biết không đời giam cầm cay đắng.
Chim khuyên muốn xổ lồng bay tự do trong không,
Hót cùng bầu trời cao xòe cánh đón nắng hồng.
Cảm ơn Bạn về mấy vần thơ ‘Chim khuyên”…
XóaƯớc gì đời người cũng được như chim xổ lồng bay giữa trời xanh thì đẹp biết bao…
chào Ngọc Thơ,
Xóacảm ơn em đã đọc và viết những nhận xét thật xúc dộng để chia sẻ cùng anh chị và bạn bè...
Anh ít lên QTBK nên đọc đuợc những comments này thật là tình cờ... và ì thế đã trả lời chậm....
chúc em vui và có những sáng tác mới
TVD
Anh chàng Ngọc Thơ còn gàn hơn Gàn tui nữa.
Trả lờiXóaSao gọi là tự tử. Con Chim trong lồng đã tìm được chỗ bay đi đấy chứ ...
Xem lại đi.
@ Anh Đồ Gàn ơi !
XóaMình dùng từ “nhảy lầu_ trơ trụi” quá phải không Anh ?
Phải đúng nguyên bản Tác Giả là “BAY” .Nhưng không BAY LÊN mà là BAY XUỐNGtừ từ như một chiếc lá chứa úa vàng…(Cừ trừ thâu ?)
Tâm trạng Tác Gỉa buồn trong sự hy sinh ,im lặng,nhưng rất lãng mạn .Chính sự lãng mạn tìm ra nguồn vui: "Trên môi Tôi vẫn nở một nụ cười ngot ngào,để khỏi thét lên,sợ làm phiền người khác " .Niêm vui bay bổng,dịu dàng như phụ nữ Á đông .Cảm ơn Dịch giả TVD đã chuyển ngữ được tâm trạng buồn vui của ngươì phụ nữ Ý nhưng rất Viêt Nam .
Trả lờiXóaNgồi lên cạnh giường, đôi mắt tôi hết nhìn bàn tay khẳng khiu đặt trước bụng đến nhìn chiếc va li nhỏ mà trong đó phải bỏ vào tất cả đời mình.
Trả lờiXóaKhó nhọc đứng lên, tôi bước đến chiếc tủ quần áo, cảm giác như vừa mở ra cuốn album với những tấm ảnh vàng vọt bởi thời gian.
Giống tiếng kẽo kẹt từ mấy khúc xương sắp xụm, tôi ngã xệp lên chiếc ghế, toàn thân như bị băm vằm vì lời lẽ nhọn hoắc như những nhát dao ...
Bài viết ngắn mà nhiều, nhiều những hình ảnh tương tự. Chị Elena có cách viết đầy sinh động. Anh Dân có cách chuyển ngữ dễ đi vào tâm thức người Việt.
Đúng là Song Kiếm Hợp Bích
Mỗi người có một cách cảm thụ khác nhau. Đồ Gàn nhìn cách giải quyết câu chuyện dưới hình ảnh Com Chim đã thoát cũi sổ lồng. Không để tâm là bay lên hay bay xuống ...
Trả lờiXóaCũng là một cách nhìn hay.
Thằng con phải coi lại mình . Cảm ơn anh ,chị TVD với bài viết (( CON CHIM NHỎ TRONG LỒNG ))để cảnh tĩnh những đứa con suốt ngày chuối mũi vào công việc , mà quên bên mình còn có mẹ già cần quan tâm chăm sóc .
Trả lờiXóaCam on VC anh Dan , bai chi viet rat hien thuc , khong rieng A Dong ma toan the gioi .Con cai co gia dinh ta khong nen song chung , vi mot cau noi lon tieng cua con cung lam minh ton thuong .
Trả lờiXóaCon cai khong song chung duoc voi cha me , toi nghi minh nen vo Vien Duong Lao , dung de khong con loi thoat ma giai quyet nhu nguoi phu nu trong truyen thi that thuong tam .Xin cam on .
Nguyetpp mến!
Trả lờiXóaNếu vậy thì làm gì có "Con chim nhỏ trong lồng"cho chúng ta thưởng thức....Đùa thôi,mình nghĩ đó không phải là cách giải quyết mà Tác giả mong đợi.Mình nghĩ Tác giả đưa ra 1 góc nhìn, một chuyện có thể xảy ra trong bất cứ gia đình nào,và là một lời nhắc nhở NHẸ NHÀNG như cái kết ,NHẸ đến nỗi đôi lúc làm chúng ta quên đi....
Cánh cửa sổ nhìn ra thế giới bên kia nên con chim nhỏ trong lồng nhoài người bay qua khung cữa sổ.
Trả lờiXóaPhải vậy thôi. Thật đau thương!