Từ
khi ra thành phố, tôi thường quên mất những đêm trăng tỏ, những đêm trăng đẹp hồi
còn ở quê. Cũng như bao thị dân khác, tôi có cuộc sống tất bật mỗi ngày, còn bị
ánh điện, những dãy phố nhà cao tầng, những âm thanh ồn ào náo nhiệt, những tốc
độ chóng mặt … là những thứ vẫn che khuất gương mặt chị Hằng khả ái của tôi.
Nhưng
dù sao, tôi cũng phải chiều Nguyệt mà về quê với nàng, mỗi năm được đôi lần. “Về
quê, được thưởng trăng là cái thú thứ nhất, và đã có nhiều đêm trăng làm cho
chúng mình say đắm, không sao ngủ được”, Nguyệt từng nói với tôi như vậỵ
Đêm
nay, trăng hè mà là trăng thượng tuần, gần giữa tháng. Trăng phủ xuống các xóm
nhà và chảy lênh láng trên đồng làng. Chúng tôi đi dạo trên đường làng. Tôi có
cảm giác trăng yêu kiều, thướt tha; và đi bên tôi, Nguyệt cũng yêu kiều thướt
tha như trăng. Cả Nguyệt và tôi đều thấy mình được sống trong một niềm thơ và
đã có thơ nói hộ giùm: “Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ / Lạc giữa niềm êm chẳng
bến bờ / Trăng sáng trăng xa, trăng rộng quá / Hai người, nhưng chẳng bớt bơ vơ” (Thơ
Thơ - Xuân Diệu). Khi trăng đã lên cao và thật sáng tỏ, thì từ trong mấy xóm
nhà vọng ra tiếng hát hò đối đáp nhặt khoan. Nghe tiếng hò, Nguyệt vui lắm. Tôi
nói với Nguyệt, đó là tiếng hát hò “giã gạo đêm trăng” của quê tôi. Từ lúc này,
cứ mỗi chặp, chúng tôi lại nghe tiếng vạc kêu thảng thốt giữa thinh không, chắc
là vì lạc đàn. Nguyệt tỏ vẻ hơi sợ, mặc dù không phải, đây lần đầu tiên, Nguyệt
nghe tiếng loài chim đi ăn đêm ấy kêu trong màn sương dày đặc. Đêm trăng cứ dẫn
chúng tôi đi, và chúng tôi đã đến dưới chân cột cờ thành Bình Định cao chót
vót; và cách không xa là sông Trường Thi với bến sông quê Trường Thi của tôi lấp
lánh ánh trăng. Không có tiếng gọi đò (vì sông nay đã có cầu) nhưng tiếng gọi
đò ngày xưa lại hiện về trong tâm trí tôi: “Tiếng gọi đò, gọi đò như oán trách
/ Gọi đò thôi run rẩy cả ngành trăng” (Bến My Lăng, Yến Lan). Trong khi tôi
“nghe” tiếng gọi đò bằng cả niềm tâm cảm xót thương cái thuở ngày xưa không còn
nữa thì Nguyệt chú ý mấy ánh lửa chài leo lét trên bến sông.
Nguyệt
có còn nhớ không, cái lần về quê ngoại Kim Châu năm ngoái, có ngày kỵ của Ngoại
đó? Chúng mình lại gặp một đêm trăng quê tháng sáu và Nguyệt lại đòi tôi dẫn đi
dạo đêm trăng. Vầng trăng còn vài hôm nữa là đến rằm vành vạnh. Ngọn nam cồ mới
tối đã bắt đầu thổi, đẩy trăng dập dờn liên hồi trên sóng lúa đang thì trổ
bông. Sóng lúa cứ rào rào từng đợt, từng đợt, nổi lên một điệp khúc nhạc đồng
quê thật đáng yêu. Nguyệt có còn nhớ không, khi trăng đã quá đỉnh đầu và sương
đêm đã ướt rượt trên cỏ, bỗng từ trong một xóm quê, vẳng đến tai chúng mình tiếng
sáo trúc véo von? Tôi có nói với Nguyệt, chắc là tiếng sáo trúc của người nghệ
sĩ đồng quê quen thuộc của làng này. Từ hồi nào tới giờ, làng này vẫn có thói
quen thức khuya chờ đợi “tiếng sáo đêm trăng” của người nghệ sĩ trước khi đi
tìm cho mình một giấc ngủ ngon dưới đêm trăng.
Lần
này, vì cô giáo Nguyệt của tôi đang nghỉ hè, chúng tôi về quê ở lại hơi lâu. Lại
một đêm trăng tháng sáu nữa. Bóng chiều vừa buông xuống, người ta đã thấy gương
mặt chị Hằng lấp ló giữa hai rặng tre làng. Trăng từ từ lên cao và trải rộng
cùng với tiếng chuông chùa làng thời công phu tối ngân nga…Bầu trời tháng sáu
cao xanh, trăng càng tỏ thì sao trời càng thưa thớt, thi thoảng băng ngang nền
trời vài ánh sao băng. Chúng tôi đi lên đường làng, đi ra với đồng trăng. Nguyệt
mừng trăng, đi dung dăng dung dẻ hồn nhiên như trẻ thơ. Vì là đêm hè nóng bức
khó ngủ, cho nên buổi sinh hoạt dưới đêm trăng ở trong thôn trang, nào cảnh
“bên anh đọc sách bên nàng quay tơ”, “đạp chuồn chuồn xỏ luồn bánh ú” của
lũ trẻ nhỏ, cảnh các cô thôn nữ ra giếng làng “gánh nước đêm trăng” nói cười
khúc khích… vẫn còn kéo dài. Nhưng rồi, trong các xóm bắt đầu có sự yên lặng,
đêm tĩnh mịch trở về. Chúng tôi vẫn đi trên đồng trăng. Đêm trôi dần về khuya,
những bụi tre, bụi rù rì, cây ngô đồng… trùm ánh trăng ngủ ngon; trong khi đó,
tiếng đổ nước ình… ịch nơi những sòng “tát nước đêm trăng” vẫn thức cùng trăng,
cùng cây lúa đang khát nước… Chẳng biết động tĩnh gì làm giật mình thức dậy đàn
cò trắng, đàn sáo sậu… đang ngủ trên ngọn các bụi cây, đồng loạt vỗ cánh bay
táo tác vào không gian tràn ngập và đẫm ướt trăng. Hùn vào cảnh tượng đó, từ
trong xóm, cất gáy vang tiếng mấy chú gà trống mớ ngủ, thức dậy nhìn trăng, tưởng
chừng trời sáng; và còn nữa, tiếng mấy chú vằn vện dỡn trăng, cắn vu vơ vào đêm
trăng.
Nguyệt
sinh ra và lớn lên ở thành phố, còn tôi đàng nào cũng gốc chân quê. Khi hai người
mới quen nhau, có lần Nguyệt hỏi: “Trăng tháng tám ở quê chắc đẹp lắm, Bình nhỉ?”.
Tôi nói, trăng thu mà lị. Biết ý Nguyệt, tôi đã đưa Nguyệt về quê nội để Nguyệt
thưởng trăng thu. Đêm trăng ở quê, hai người cùng đi trên con đường làng ngai
ngái mùi ruộng lúa mới sục bùn và mùi cỏ úa, ấy thế mà Nguyệt cứ bảo một cách
nên thơ là mình đang đi trên đường trăng. Trên bầu trời cao xanh treo lơ lửng một
vầng trăng, còn sao trời thì thưa thớt, và dưới mặt đất bày ra một cảnh thu
sáng láng, êm đềm. Đi ngang qua một bờ hồ, Nguyệt reo lên “ô kìa” và chỉ cho
tôi một cảnh đẹp đang diễn ra trước mắt: Một hồ rộng, một mặt gương soi, bầu trời
đáy nước là một…Lại còn có tiếng gõ lưới
lốc cốc, đều đều và khô khốc của mấy chiếc thuyền câu nhẹ thênh, bé tẻo
teo như mấy chiếc lá tre khô trôi trên mặt hồ.
Khi
các con của chúng tôi đến tuổi đi học cấp I – cấp II, cứ mỗi lần đến Tết Trung
thu, chúng tôi lại đưa chúng về quê để đón mừng Trăng. Những năm không về quê được,
Nguyệt vẫn bày biện cho các con cùng với ông bà, ba mẹ đón trăng thu trên sân
thượng nhà mình. Dưới đường phố, các đoàn múa lân đi qua, rất náo nhiệt. Thật tội
nghiệp, tiếng là múa lân để đón mừng Trăng thu, nhưng mọi người (trẻ em và người
lớn), không trông thấy trăng thu ở đâu hết. Trên sân thượng, cả nhà chúng tôi
ngắm trăng, các con vui thích. Nhưng thằng Tuấn thì bảo: “Chúng con thích hơn
trăng thu ở quê nội kia, nó thanh bình và yên ả; gương mặt chị Hằng ở đó như
lúc nào cũng cười tươi với trẻ nhỏ và với người dân quê”. Còn thằng Tài vòi
vĩnh: “Năm tới, thế nào ba mẹ cũng phải đưa con về quê đón ông Trăng Rằm tháng
tám, cơ”.
Khỏi
nói đồng trăng mùa đông, mùa của mưa
bão, mây đen kéo đầy trời tối ngày, nhìn đâu thấy trăng. Nói đồng trăng mùa hè,
mùa thu mà chưa nói mùa xuân là chưa nói hết cái vẻ đẹp của trăng trong một
năm. Nguyệt có còn nhớ không, lần đầu chúng mình về quê là một ngày xuân, cách
đây cũng vài mươi xuân? Và chúng mình đã ở lại để ngắm trăng quê trong một đêm
xuân theo nguyện vọng của cả hai người. Đêm trăng ấy, chúng mình cũng dạo làng,
dạo đồng để ngắm trăng, nô dỡn với trăng một cách hồn nhiên và trẻ trung như lứa
tuổi đôi mươi của chúng mình hồi ấy. Sương xuống, gây gây lạnh. Dưới trăng, đồng
ruộng tháng giêng lúa thì con gái trải một màu xanh mơn mởn, mang nhựa sống
dâng lên lá cây ngọn cỏ. Còn nhớ không, hả Nguyệt, hôm ấy đến gần khuya sương
xuống đậm, tôi giục mãi, Nguyệt mới chịu quay về nhà? Và trên đường trở về ngôi
nhà của ba mẹ tôi đang phủ ánh trăng khuya, Nguyệt đòi tôi ngâm thơ một chút
cho vui, vì cảnh đêm xuân đang rất đẹp. Và tôi đã hứng khởi ngâm: “Khuya nay
mùa động đầu cành / Đồng trăng lục nhạt, vàng thanh lối gần”. Nguyệt nghe xong,
ngả người vào tôi, bảo: “Tiếng thơ Bùi Giáng đã nhập hồn vào trăng diễm ảo rồi,
Bình nhỉ!”.
Huỳnh Kim Bửu
Cố GS Trung Học
Quang Trung Bình Khê
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét