Trong đời
thường có ai đã buông bỏ lợi danh, buông bỏ hận thù…, có ai đã dứt hết được những
tính toán mưu cầu cuộc sống bản thân ! Tham - Sân - Si, những thứ gây phiền não
chắc gì trong một sớm một chiều người đời tự diệt được giữa tranh chấp của cuộc
sống. Ngày Đại Lễ Đức Phật Đản Sanh năm nay, bạn và tôi cứ tìm chút lắng đọng
trong tâm mình, cùng đọc vui câu chuyện vui của đời thường :
BA CÁI BÁNH ÍT
Xưa, có một lão thầy
pháp đi hành nghề, dắt theo một chú đệ tử nhỏ. Trong lúc đang cầu đảo cho gia
chủ, lão lén lấy được ba cái bánh ít và dúi cho thằng đệ tử đang đứng quạt hầu
sau lưng. Đám xong, hai thầy trò ra về. Trên đường về lão thầy pháp bảo đồ đệ lấy
bánh ít ra ăn lót dạ. Thằng đệ tử ấp úng :
- Khi nãy, con tưởng thầy cho con... nên con...
ăn hết cả rồi!
Hai thầy trò đành tiếp
tục đi, thầy trước trò sau, được một quãng, ông thầy quay lại mắng đệ tử :
- Bộ tao là tù nhân hay sao mà mày đi tò tò
phía sau như là quan sai áp giải tội phạm vậy?
Trò nghe quở, lật đật
chạy đi trước. Ông thầy lại nạt nộ :
- Bộ mày là thầy tao hay sao mà dám đi trước
tao?
Chú bé liền đi ngang
hàng với ông thầy. Bấy giờ, ông thầy liền trợn mắt quát :
- Bộ mày là bạn bè tao sao mà dám đi ngang hàng
với tao?
Chú học trò khổ sở
lúng túng, đành vòng tay thưa :
- Bạch thầy, vậy thì đệ tử phải đi cách nào cho
đúng lễ đây?
Đến lúc nầy, ông thầy
pháp mới chịu nói rõ ý mình :
- Mày muốn đi kiểu nào cũng được… miễn sao có
ba cái bánh ít trả lại tao thì đúng lễ ngay.
Vị
thế đứng trong xã hội của một con người, thiên hạ sẽ nhìn bằng chính cái bụng của
họ… Hay bỡi cái gì nữa các bạn !? Nếu tâm của thế nhân được buông Xả hết
bỡi lòng Từ Bi, thế gian đâu đến nỗi phải phiền não sân si ! Đâu đó có nói rằng
“Nếu bạn không muốn rước phiền não
vào mình, thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho bạn. Tất cả đều
do nội tâm của bạn. Chỉ do bạn không chịu buông xuống”.
Để
buông được hết mọi thứ, không dễ gì, Nhưng sao không thử đẩy cường độ góc nhìn lên một chút. Các bạn có còn nhớ bài thơ của Thầy Nguyễn Đình Lương
không. Mình chép lại bài thơ trong bản thảo THƠ XÀ BÁT của Thầy đây, các bạn cứ nhẩm đọc hằng ngày xem sao :
MỜI NHAU
Đời người là bể khổ
Múc uống cạn với nhau
Chúng mình mênh mông khổ
Thêm bể nữa đã sao ?
Ngày Phật Đản Sanh
- PL 2558
Hoài An
Khóa 4 QuangTrung
BinhKhe
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét