NGÀY QUA
SÁNG
:
Tiếng mõ treo vách núi
Lời kinh đổ xuống ngàn
Ai đang còn vấn Phật
Giật mình chim hót vang
TRƯA:
Trên trời mây thả gió
Dưới cây ai tịnh thiền
Nắng dòm chùa trống hoắc
Hoa sứ rụng đầy hiên.
CHIỀU
Một tay đỡ nắng xế
Một tay gom bụi trần
Ai đùa với trời đất
Đã bật cười dưới chân
TỐI
Hoàng hôn về tĩnh mặc
Ai đẩy cữa hư vô
Mênh mang dòng sinh diệt
Lần tràng hạt - Nam mô
Viên Minh
NGÀY QUA
SÁNG
Bóng mây choàng xuống phố
Màng khói phủ lên ngàn
Dụi mắt ... hình trôi dạt
Sờ tai ... tiếng vọng vang
TRƯA
Ngoài đường xe nhố nháo
Trong tự người tham thiền
Nắng chọc chui song cửa
Gió đùa trốn dưới hiên
CHIỀU
Lăn qua nơi bụi lấm
Ngồi lại chốn hồng trần
Sỏi khóc đường gian trá
Đá cười ngõ thiện chân
TỐI
Huyền hoặc tay mò tới
Mơ hồ chân bước vô
Mang mang vùng sáng tối
Chợt thốt lời-nam mô!
Như Thơ
Đỗ Kinh Thi
BĂN KHOĂN
SÁNG
Nỗi niềm nghiêng góc phố
Tâm sự luyến mưa ngàn
Mộng tràn duyên thắm dạt
Giọt nắng vọng âm vang
TRƯA
Thói đời tươm bát nháo
Thanh tịnh lắng cửa thiền
Nhân tình ngang dọc sổ
Oi bức vờn bên hiên
CHIỀU
Tóc pha niềm bụi lấm
Hơn nửa kiếp phong trần
Khóc cười sao trí trá
Viễn ảnh nhòa dấu chân
TỐI
Sáng ngời nương bóng tối
Hiện hữu đọng hư vô
Đục trong lòng sáng tối
Cuối cuộc biết về mô
?
Tú Gân
LẠI NGÀY QUA
Tứ thời lục thức đủ
Viên Minh ngũ uẩn đầy
Na - mô hà xứ Phật?
Đối cảnh
sanh tâm Thiền!
BuuChau
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét